Editor: May
“Không có gì...” Trình Chi Ngôn vừa cười vừa ôm cô nói: “Ừ, là anh suy tính không chu toàn, chờ anh an bài một chút, nhất định sẽ cho em một buổi cầu hôn hài lòng.”
“...”
Tiểu Thỏ cảm thấy... Mình đã không biết nên nói cái gì cho phải...
Sau khi Trình Chi Ngôn trở về một vài ngày, liền là năm mới âm lịch năm 2013.
Trong lúc lễ mừng năm mới, vẫn là chúc tết bốn phía, qua lại bôn ba, hiện tại Tiểu Thỏ ngoại trừ phải đi chúc tết thân thích nhà mình ra, còn muốn đi nhà Từ Cảnh Thần chúc tết, sau đó còn có nhà Trình Chi Ngôn...
Thật vất vả bận rộn rốt cuộc rút ra thời gian nghỉ ngơi một ngày, Tiểu Thỏ mệt mỏi tê liệt ngã xuống trên ghế sofa trong phòng khách, hữu khí vô lực nói với Trình Chi Ngôn: “Chúc tết... Đã kết thúc chưa??”
“Ừ, không sai biệt lắm.” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.
“Anh đừng cười...” Tiểu Thỏ nhìn mặt tràn đầy vui vẻ kia của anh liền cảm thấy nổi giận, dựa vào cái gì người này chỉ cần về nhà ông bà nội của mình chúc tết là được, mà cô lại phải bôn ba khắp nơi chứ.
“Ừ, anh không cười, buổi chiều dẫn em đi chùa Văn Lai đi dạo một chút, không phải lúc trước em liên tục nói muốn đi cầu nguyện sao??” Trình Chi Ngôn che dấu vui vẻ bên môi, nhìn Tiểu Thỏ, giọng nói ôn nhu hỏi.
“Đúng vậy... Vốn là mồng một đầu năm liền muốn đi chúc tết, kết quả vẫn là kéo dài tới mùng sáu năm mới...” Tiểu Thỏ vừa nói vừa cầm lấy tách nước trên bàn trà uống một hớp nói: “Cũng may ông bà nội anh bên này là trạm cuối cùng của em... Nếu không... em thật sự là chạy không nổi.”
“A... Nhưng em chạy tới chạy lui, dù sao vẫn được nhận bao đỏ nha, như anh, chỉ có thể phát đỏ cho người khác.” Trình Chi Ngôn duỗi tay sờ sờ đầu cô, mở miệng an ủi cô nói.
“Đúng nga! Bao đỏ!!” Tiểu Thỏ vừa nghe đến hai chữ này, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, cô đứng lên từ trong ghế sofa, vươn tay ra với Trình Chi Ngôn, như tên trộm cười nói: “Chúc mừng phát tài!! Lấy bao đỏ ra!! Đến đến, bao đỏ của em đâu??”