Editor: May
Cố Trừng Tịch nhìn cô, cánh môi đạm bạc khẽ động động, tựa hồ là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng đều không có nói ra câu nào.
Hai người bọn họ cứ trầm mặc nhìn đối phương như vậy, nhìn rất lâu, anh nhẹ nhàng gật đầu, nhàn nhạt phun ra một chữ: “Được.”
“Cảm ơn anh.” Trình Thi Đồng thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi...” Cố Trừng Tịch yên lặng nhìn cô, trên gương mặt trắng nõn có một chút đỏ ửng nhàn nhạt, giọng nói anh cực thấp cực thấp chậm rãi nói: “Lần đầu tiên của con gái... Hẳn là lưu cho người cô ấy yêu...”
Trình Thi Đồng sững sờ một chút, cô ngẩng đầu, nhìn trần nhà một hồi lâu, lúc này mới cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn thẳng Cố Trừng Tịch, cười cười nói: “Thôi, nam nữ giang hồ, không câu nệ tiểu tiết.”
Cố Trừng Tịch cứ thẳng tắp nhìn cô như vậy, cho đến khi nhìn cô đến có chút ngượng ngùng, mới chậm rãi quay đầu đi, giọng nói thản nhiên nói: “Anh không nhìn em, em mặc quần áo đi.”
“Ừ.” Trình Thi Đồng gật gật đầu, vội vàng mở chăn mền ra, nhặt quần áo rơi lả tả trên đất lên, mặc vào cực nhanh.
Sau một lúc, cô xoay người lại, thấp giọng nói với Cố Trừng Tịch: “Em mặc xong rồi, đi trước rửa mặt một chút, anh... anh cũng mặc quần áo đi.”
Cố Trừng Tịch xoay đầu lại, trong con ngươi lóe lên ánh nói không rõ, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trong lòng co... Thủy chung đều chỉ có một mình Cố Ninh Thư...
Sau khi Trình Thi Đồng rửa mặt đi ra từ trong phòng vệ sinh, nhìn thấy Cố Trừng Tịch đã mặc quần áo tử tế, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở trong phòng,
Trong tay anh còn cầm lấy áo khoác lông vũ của cô, khóe môi mang theo một đường cong nhàn nhạt ngượng ngùng nói với cô: “Áo của em... Đã khô...”
“Cảm ơn...” Gò má Trình Thi Đồng ửng hồng, vội vàng duỗi tay tiếp nhận áo khoác lông vũ của mình mặc vào.
“Đi thôi, anh dẫn em đi ăn sáng, sau đó đưa em trở về.” Cố Trừng Tịch nhìn đỏ ửng rõ ràng trên mặt cô, nhịn không được nhớ tới tối ngày hôm qua, trên thân thể trắng nõn như ngọc của cô, trải rộng hồng phấn mê muội người.
“Được.” Trình Thi Đồng cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng.