“Cái này... bạn học Trình Chi Ngôn.” Nữ sinh ngăn cản Trình Chi Ngôn trên mặt tràn đầy đỏ ửng, “Mình....Mình có thể hỏi cậu một vấn đề không?”
“Chuyện gì thế?” Trình Chi Ngôn đưa tay lấy ra tai nghe điện thoại, ánh mắt nhìn thẳng cô ta, thấp giọng hỏi.
“Chuyện kia.... Cậu.... Cậu có bạn gái chưa?” Nữ sinh kia vốn mặt cũng đã cực kỳ đỏ, hỏi xong những lời này sắc mặt càng đỏ hơn.
“...”
Trình Chi Ngôn yên lặng, không nói gì.
Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, nhìn hai người trước mắt, cũng không nói gì.
“Mình nghe bọn Hạ Phong nói, nói.... Cô ấy chính là bạn gái cậu....”
Nữ sinh kia chỉ chỉ Tiểu Thỏ ngồi phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, cắn chặt răng cúi đầu nói: “Bọn họ..... Là nói đùa phải không? Dáng vẻ cô bé này xem ra cũng chỉ mới lên tiểu học....”
“...”
Trình Chi Ngôn vẫn không nói gì như cũ, sau một lúc lâu, anh mới thản nhiên nói: “Cậu còn có chuyện khác không?'
Nữ sinh kia rõ ràng thật không ngờ Trình Chi Ngôn lại trực tiếp né tránh đề tài này, cô ta có chút ngạc nhiên nhìn anh, sau đó giống như hạ quyết tâm thật lớn, đỏ mặt nói: “Thực ra mình chính là muốn nói cho cậu..... Mình thích cậu lâu rồi, thật sự, chắc cậu không để ý đến mình, nhưng mà mỗi ngày mình đều nhìn cậu chăm chú, lúc cậu làm bài tập thích vừa viết vừa xoay bút, lúc cậu nghe giảng tay trái thích nâng cằm lên, lúc cậu chơi bóng ánh mắt chuyên chú giống như trên trận chỉ có đội của mình.... Thực ra mình chính là muốn nói cho cậu.... Những thứ này mà thôi....”
“Cảm ơn.” Trình Chi Ngôn đứng thẳng người, nhìn nữ sinh kia cười cười, sau đó giọng nói thản nhiên nói: “Nhưng mà bây giờ tôi không có dự định yêu đương, cho nên thật xin lỗi.”
“A....Mình...” Nữ sinh kia ngẩng đầu lên, trên mặt có chút xấu hổ, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “ Mình ..... Mình chính là muốn nói cho cậu....”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Trình Chi Ngôn khẽ gật đầu: “Còn có việc gì không? “Không.....Không còn.....”
“Tôi về nhà trước đây!”
“Được.....” Nữ sinh kia tránh người chừa ra một con đường cho Trình Chi Ngôn đi.
Trình Chi Ngôn nhìn cô ta cười, lên xe đạp lập tức chở Tiểu Thỏ rời khỏi trường học.
Mùa đông gió lạnh thổi vù vù, Tiểu Thỏ ngồi phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn cảm thấy có chút lạnh, rồi lén lút nhét hai tay vào trong túi áo trên của Trình Chi Ngôn, sau đó lại dán khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mai lên lưng anh.
Hai người yên lặng đi như vậy một hồi, Trình Chi Ngôn mới mở miệng hỏi Tiểu Thỏ: “Tiểu Thỏ.”
“Dạ.”
“Hôm nay sao em.....” Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, sau đó thấp giọng nói: “Tại sao em không nói em là bạn gái của anh?”
“ A... Chuyện này .....” Tiểu Thỏ dán mặt lên lưng Trình Chi Ngôn, không tình nguyện nói: “ úc trước không phải anh nói còn phải đợi em lớn lên một chút sao.... Ngộ nhỡ em nói em là bạn gái anh, anh không thừa nhận thì làm sao bây giờ, em sẽ xấu hổ lắm ...”
“Ừ...” Trình Chi Ngôn hơi run một chút, dường như không nghĩ Tiểu Thỏ lại có đáp án này, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Cuối cùng, anh hiểu rõ sau đó mỉm cười.
“Anh nước chanh....” Hai tay Tiểu Thỏ ôm anh, không vui hỏi: “Có phải mỗi ngày đều có người thổ lộ với anh không?”