Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 110: Chương 110: Chương 110. Cùng nhau đón năm mới (3)




“Nghe không hiểu sao?” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.

“Vâng...”

“Anh ta hát, không nhìn lời bài hát, cơ bản cũng không ai có thể nghe hiểu.” Trình Chi Ngôn cười cười, tiện tay đưa lời bài hát kèm theo cho Tiểu Thỏ nói: “Tự em xem đi.”

“A...” Tiểu Thỏ cầm lời bài hát, lật mặt trước một lần, rồi lại lật chuyển mặt sau một lần, đầu đầy vạch đen nói: “Đây là bài hát đó sao?” 《 Không nói được 》

“Không nói được?” Tiểu Thỏ lại cúi đầu, cẩn thận tìm lời bài hát này, may mà bình thường Trình Chi Ngôn dạy cô biết nhiều chữ, khả năng biết chữ bây giờ của cô đã có thể ngang với học sinh tiểu học năm sáu rồi.

Sau khi tìm được lời bài hát, Tiểu Thỏ để cho Trình Chi Ngôn phát lại bài hát này một lần.

Giữa âm nhạc du dương, phối hợp với lời bài hát trên tay cô, Tiểu Thỏ cuối cùng cũng nghe rõ anh ta hát cái gì rồi.

Mới rời khỏi không bao lâu, mà bắt đầu lo lắng hôm nay em có tốt hay không?

Toàn bộ hình ảnh là em, nhớ em nhớ không ngủ được

Bộ dáng bĩu môi đáng yêu kia, còn có mùi hương thơm mát trên người em

Hạnh phúc của anh là em, lúc nào cũng cười khi nhớ đến em

Không có em, anh có nhiều khó khăn, không có em anh có nhiều phiền não...”

Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu, ánh mắt xẹt qua gương mặt trắng nõn mũm mĩm của cô, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng mà buông xuống ở bên tai cô, lông mi thật dài chớp chớp, cái miệng đỏ hồng kia hình như cũng đang chu lên...

A... Lời bài hát này, viết có phần giống Tiểu Thỏ.

Khóe môi Trình Chi Ngôn bất giác câu lên một độ cong.

Chính là không nói cho em biết được, anh nhất định sẽ che chở em cùng vui đùa với em.

Em rất quan trọng với anh, anh hối hận không để cho em biết

Yên lặng nghe em làm nũng, nhìn em ngủ mãi cho đến khi già...

Tiểu Thỏ nhìn lời bài hát trong tay, sau một lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt sáng ngời vụt sáng nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn đang nhìn Tiểu Thỏ, bị cô đột nhiên ngẩng đầu trong lòng nhảy dựng, sau đó ổn định tinh thần hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vì sao người kia không mở miệng được? Anh ta là người câm à?” Vẻ mặt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

“A... Không phải.” Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra theo bản năng phủ định.

“Vậy tại sao anh ta không nói cho người trong lòng anh ta, thực ra anh ta cũng thích cô ấy?” Tiểu Thỏ cực kỳ nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Em cảm thấy thích một người chính là muốn nói cho người ta, anh xem, em cực kỳ thích anh nước chanh, cho nên em sẽ nói cho anh biết đó.”

Trình Chi Ngôn nghe vậy nhịn không được nở nụ cười một chút, đưa tay sờ đầu lông xù của cô, giọng nói trầm thấp: “Không phải mỗi người đều có dũng khí giống như em vậy.”

“Vậy lúc trước ở trường học anh, không phải cũng có nữ sinh chặn đường anh, tỏ tình với anh sao?” Tiểu Thỏ cau cái mũi nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Anh xem, tất cả mọi người đều cực kỳ dũng cảm.”

“Có người tỏ tình với Ngôn Ngôn?” Chu Nguyệt ngồi ở vị trí kế bên tài xế vẻ mặt khó hiểu quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, thuận miệng hỏi: “Người nào vậy, sao mẹ không biết, nữ sinh kia xinh đẹp không?”

“Mẹ....” Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn bà.

“Tiểu tử, mẹ cảnh cáo con, bạn gái con chỉ có một người là Tiểu Thỏ, trăm ngàn lần đừng gây ra cái gì kẻ thứ ba hay chuyện bắt cá hai tay cho mẹ, bằng không lão nương đánh gãy chân của con!” Chu Nguyệt liếc Trình Chi Ngôn một cái, trong không trung hung hăng chém tay xuống một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.