Ánh nắng sang đi qua cây cối xanh tươi tốt, cảnh vật trên mặt đất pha trộn nhiều màu, tiểu hòa thượng xoay đầu nhìn mình là một thiếu niên có tướng mạo thanh tú.
Anh ta có làn da trắng như ngọc đứng giữa ánh sáng tản ra hơi mát lạnh, đôi mắt xinh đẹp dường như trong suốt như ngọc, sống mũi anh ta thẳng, khóe môi mím lại, phía dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi nho nhỏ.
Anh cứ đứng như vậy giữa ánh mặt trời ấm áp, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Thi Đồng, thấp giọng hỏi: “Em gọi tôi sao?”
“A... cái này... Đúng vậy.” Trình Thi Đồng phục hồi tinh thần, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng trước mắt.
Quá đẹp trai, quá đẹp trai mà, tiểu hòa thượng nào, cũng đẹp giống như chú nhỏ của cô! !
“Có chuyện gì sao? ?” Tiểu hoàng thượng mặc tăng bào màu cam, từ từ đi tới Trình Thi Đồng, thuận miệng hỏi.
“Cài này... Hình như em lạc đường rồi.... Muốn hỏi chút, làm sao đi ra khỏi nơi này đến điện lớn vậy?” Trình Thi Đồng nhìn anh ta đi theo ánh nắng đến đây, không biết vì sao đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Ở đây ... cách đại điện có chút xa.” Tiểu hòa thượng đi tới bên người Trình Thi Đồng, giọng nói dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nơi này là chỗ ở của tăng lữ, em muốn đến đại điện, tôi có thể dẫn em đi.”
“Thật không? Rất cám ơn anh.” Trình Thi Đồng nhất thời vui mừng, cô vươn tay về phía tiểu hoàng thượng, cười híp mắt nói: “Em là Trình Thi Đồng.”
Tiểu hòa thượng cúi đầu, nhìn thoáng qua cánh tay đưa ra của cô, chần chờ một chút, vẫn là nhẹ nhàng cầm một chút, thấp giọng nói: “Tôi là Trừng Tịch.”
“A? Anh cũng họ Trình sao?”
“Không phải, là rừng yên lặng, đây là pháp hiệu.” Tiểu hòa thượng khẽ run, khẽ giải thích rõ nói.
“A. . .” Trình Thi Đồng hiểu rõ gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy năm nay anh bao nhiêu tuổi.”
“Mười hao.”
“Vì sao anh nhỏ như vậy đã làm hòa thượng.”
“. . .”
Trừng Tịch nhàn nhạt nhìn nàng một cái, yên lặng chỉ chốc lát, không trả lời.
“Vậy anh ở trong miếu này sao?” Trình Thi Đồng thấy anh ta không trả lời, cũng không tiếp tục hỏi.”
“Ừ, ở tạm.”
“Vậy mỗi ngày anh đều luyện công sao?” Trình Thi Đồng rất tò mò tiểu hòa thượng đẹp trai này, trên đường theo anh đi đến chính điện, cũng không ngừng hỏi nhiều điều: “Anh có niệm kinh không? ?Bình thường anh đều ngủ chút à? Sư phụ của anh có nghiêm không? Anh xuất gia lúc nào thế?”
Cô hỏi mấy vấn đề nào, Trừng Tịch có cái trả lời có cái không, hai người cứ như vậy mà đi đến đại điện.
“Phía trước chính là bảo điện Đại Hùng.” Trừng Tịch dừng bước cách đại điện không xa, đưa tay chỉ tòa nhà phía trước nhìn Trình Thi Đồng nói: “Tự em qua đi.”
Trình Thi Đồng cũng theo dừng bước, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bảo điện Đại Hùng trước mặt, lại nhìn Trừng Tịch, suy nghĩ một chút cười híp mắt hỏi: “Sau này em có thể đến đây tìm anh chơi không?”
“. . .”
Trừng Tịch yên lặng chỉ chốc lát, không có trả lời, mà xoay người rời khỏi Trình Thi Đồng.
“A Sao lại có thể đi như thế chứ...” Trình Thi Đồng nhìn bóng dáng tăng bào màu cam của anh dần dần xa, nhịn không được nhỏ giọng thầm thì một chút, sau đó xoay người chạy vội qua bảo điện Đại Hùng.