“Bước đi....” Lông mi Trình Chi Ngôn hơi nhăn lên nhìn Tiểu Thỏ quan tâm nói: “Sao lại khập khiễng?”
“Ai... Đừng nói nữa....” Tiểu Thỏ ghé vào giường lớn giường lớn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt khóc không ra nước mắt nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Gần đây không phải học lái xe sao.... Mỗi ngày em đều phải ngã nhiều lần, xế chiều hôm nay càng xui xẻo, không biết người nào đào hầm chôn cáp điện ở trong khu vực đó, em không chú ý một cái liền lọt vào trong hố.”
“Ha ha..” Trình Chi Ngôn nhịn không được bật cười một cái.
“....” Tiểu Thỏ từ trên giường lớn nâng đầu lên, ánh mắt u oán nhìn anh một cái.
Trình Chi Ngô từ từ đứng dậy khỏi bàn học, đi đến trước mặt giường lớn ngồi xuống, đưa tay sờ đầu lông xù của Tiểu Thỏ, cười hỏi: “Chỗ nào ngã đau vậy?”
Tiểu Thỏ chuyển người lại, nằm trên giường, giơ lên chân trái mình, đưa tay kéo ống quần lên, chỉ vào một vết bầm tím trên cô chân, vẻ mặt đau khổ nói: “Đây này...”
Trình Chi Ngôn hơi nhíu mi, nhìn trên cổ chân mảnh khảnh trắng nõn của cô một mảnh vết ứ đọng xanh tím lần lượt thay đổi, nhịn không được có chút đau lòng: “Em chờ một chút, anh lấy thuốc cho em.”
“A?” Tiểu Thỏ ngẩn ra, vừa định nói mình không muốn uống thuốc, Trình Chi Ngôn đã đi ra khỏi phòng rồi.
Hu hu hu....
Không muốn đâu.....
Cuộc đời cô hận nhất chính là tiêm chích, uống thuốc ....
Nhưng mà chỉ chốc lát, Trình Chi Ngôn đã cầm một hộp thuốc mỡ đi đến.
Cả người Tiểu Thỏ núp trong góc giường, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Em không muốn uống thuốc.”
Trình Chi Ngôn nhìn cô trốn góc giường, nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười: “Đây không phải dùng để uống, đây là dùng để thoa trực tiếp lên da“....”
Tiểu Thỏ ngẩn ra, không phải dùng để uống? Vậy là được rồi!”
Cô vội vã tiến đến trước mặt Trình Chi Ngôn, đưa chân trái mình tới giống như hiến vật quý nói: “Xoa xong sẽ không có chuyện gì!”
Trình Chi Ngôn cười nhìn cô, lắc đầu, đưa tay kéo ống quần chân trái cô lên.
Ngón tay thon dài trắng nõn của anh lấy một ít thuốc mỡ từ trong hợp ra, sau đó nhẹ nhàng xoa lên vết bầm tím trên chân cô.
“A....” Tiểu Thỏ nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
“Làm sao vậy, đau sao?” Ngón tay Trình Chi Ngôn khẽ nâng lên, rời khỏi cổ chân của cô, có chút khẩn trương hướng cô hỏi.
“Không phải... Chính là... Ngón tay anh vừa xoa lên cảm giác thật khó chịu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ nhăn lại, nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Vừa khó chịu lại vừa đau.”
Trình Chi Ngôn ngẩn ra một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngón tay thon dài một lần nữa nhẹ nhàng phủ lên vết bầm tím trên chân cô, giọng nói dịu dàng: “Khó chịu đau đớn là khó tránh khỏi, em nhịn một chút thì sẽ ổn thôi, may mà chỉ là bầm tím, không có ngã trầy da, nếu không sẽ càng đau.”
“Được rồi.....” Tiểu Thỏ nằm trên giường, cúi đầu lên tiếng.
Làn da chân trái của cô truyền đến từng đợt cảm xúc mát lạnh, hẳn là cảm giác thuốc mỡ lạnh giá kia tiếp xúc với làn da, chỉ là qua một lúc, cảm giác lành lạnh kia dần dần trở nên có chút ấm áp.
Tiểu Thỏ có thể cảm giác được thuốc mỡ đang dần dần biến mất, thừa lại chính là cảm giác ngón tay mềm mại của Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng xoa cổ chân mình.
Xoa nhẹ như thế một hồi, cảm giác vừa khó chịu lại đau trên cổ chân như mình đang từ từ biến mất.
Tiểu Thỏ chớp mắt, cảm thấy thuốc này thật sự là hữu hiệu, mới một lát sau mình đã không còn đau nữa rồi.