Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 129: Chương 129: Chương 129. Nhất định phải còn sống (2)




“Nghe qua thấy rất nghiêm trọng ...” Lòng Tiểu Thỏ nhịn không được xoắn lại.

Trình Chi Ngôn buông tờ báo trong tay xuống, đưa tay sờ đầu Tiểu Thỏ, thở dài một hơi nói: “Có đôi khi không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, có lẽ gần đây mẹ em bởi vì phải phẫu thuật tương đối nhiều cho nên mới không có rảnh trở về thăm em.”

“...” Mắt Tiểu Thỏ hồng lên, cắn môi không nói gì.

Ngày hôm sau khi đi học Tiểu Thỏ nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Trình Thi Đồng, đè thấp tiếng nhìn cô ấy hỏi: “Đồng Đồng, cậu có biết gần đây lưu hành SARS không ?”

Trình Thi Đồng rõ ràng kinh ngạc một chút, sau đó giọng nói càng nhỏ hỏi: “Làm sao mà cậu biết được?”

“Trên báo có ghi....” Tiểu Thỏ có chút vô tình nhìn cô ấy tiếp tục nói: “Mẹ tớ là bác sĩ bệnh viện nhân dân, hai tuần rồi cũng không có trở về thăm tớ ... Cậu nói xem… Có thể bà ấy bị cách ly rồi không?”

Trình Thi Đồng nhìn xung quanh, ngậm miệng mình thấp giọng nói với Tiểu Thỏ: “Tớ nói cho cậu một bí mật, cậu trăm ngàn lần không được nói cho người khác biết, cha tớ không phải làm ở chính phủ sao, nghe nói gần đây thành phố chúng ta đã có người bị nhiễm SARS, ngay tại bệnh viện nhân dân, đã bị cách ly, chỉ là tin tức còn chưa truyền ra.”

“Tại sao tin tức chưa truyền ra?” Tiểu Thỏ khó hiểu hỏi.

“A... Cái này...” Trình Thi Đồng nhỏ giọng nói: “Kỳ thật tớ cũng không phải hiểu lắm, nhưng mà trước kia nghe những người trong nhà nói, hình như một thành phố nếu như bị nhiễm SARS, sẽ ảnh hưởng đến khách du lịch, phát triển công nghiệp gì đó, bởi vì khi nói tin tức cách ly ra, rất nhiều xí nghiệp phải ngừng sản xuất, sau đó người khác thấy thành phố bị nhiễm SARS, sẽ không tới nơi này du lịch anữa, sau đó có lẽ tài chính thu nhập năm nay sẽ giảm bớt....”

“...” Tiểu Thỏ cúi đầu nghe Trình Thi Đồng nói vài thứ kia, kỳ thật cô cũng không hiểu rõ, cô chỉ lo lắng cho mẹ mình: “Cho dù là cách ly, ít nhất cũng thông báo cho người nhà một tiếng chứ... Gọi điện thoại cũng được mà...”

“Cậu ngốc sao, thông báo người nhà, ngộ nhỡ người nhà nói với người khác thì làm sao bây giờ, bọn họ nói, như vậy sẽ khiến cho toàn bộ thành phố hoảng sợ...” Trình Thi Đồng ra dáng tiểu đại nhân phân tích cho Tiểu Thỏ.

“À... Nhưng mà...” Tiểu Thỏ thở dài một hơi, lúc còn muốn nói tiếp chút gì đó thì đột nhiên một bàn tay vỗ vào bàn của cô.

“Bạch Tiểu Thỏ.” Tiếng cô giáo Ngụy nghiêm khắc vang lên sau lưng cô: “Trong giờ học của tôi còn dám nói chuyện với bạn ngồi cùng bàn, em có biết tôi đã nhìn em lâu rồi h không?”

Trong lòng Tiểu Thỏ hoảng sợ, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt giận dữ của cô giáo Ngụy, vội vàng cúi đầu không nói lời nào.

“Em nói đi, em thân là đại diện môn ngữ văn, không nghe giảng còn chưa tính, em còn lôi kéo Trình Thi Đồng nói chuyện cùng em, em không phải là người phá hoại sao?” Cô giáo Ngụy nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ một lúc, sau đó giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Tôi đang nói chuyện với em đó, em mau đứng lên cho tôi.”

Tiểu Thỏ cúi đầu, từ từ đứng dậy.

“Tôi nói cho em biết, nếu không phải Trình Thi Đồng nói với tôi không cần đổi người ngồi cùng bàn thì tôi đã sớm chuyển chỗ hai đứa, em còn không biết đủ, em như vậy khiến tôi làm sao ăn nói cùng cha mẹ người ta?” Gương mặt cô giáo Ngụy lạnh lung nhìn Tiểu Thỏ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.