Editor: Linh Ngọc
Lão Trình đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô giáo Ngụy, mỉm cười không nói lời nào.
Hiệu trưởng Vương đi tới bên cạnh cô giáo Ngụy, bởi lòng tương đối kích động, nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có phát hiện ra vẻ mặt không đúng lắm trên gương mặt cô giáo Ngụy, vì thế nhiệt tình giới thiệu với cô: “Vị này chính là cục trưởng Trình mới nhậm chức cục giáo dục của thành phố Z chúng ta, mấy năm nay lão Ngụy tương đối bận rộn, có thể không chú ý đến động tĩnh của thành phố, trước đây thời gian của cục trưởng Trình chúng ta đa phần đều ở phương Bắc nhưng lại có thể nắm vững ngành giáo dục! Đúng rồi, cô biết Phó thị trưởng thành phố Z của chúng ta chứ? Chính là ba của Trình Thi Đồng lớp cô, luận vai vế, ông ấy còn phải gọi cục trưởng Trình đây một tiếng chú nhỏ! Ha ha. . .
Bên trong toàn bộ phòng làm việc, nhất thời chỉ quanh quẩn một tiếng cười của hiệu trưởng Vương.
Cục diện lập tức trở nên lúng túng.
Hiệu trưởng Vương cười vài tiếng, đột nhiên phát hiện không ai cười với ông, vì vậy ông nhanh chóng thu nụ cười lại, vỗ vai cô giáo Ngụy nói: “Cô Ngụy, bình thường thấy cô rất lanh lợi, thế sao ngày hôm nay trước mặt cục trưởng Trình lại câu nệ như vậy? ? Cái này không giống phong cách của cô? ?”
“. . .”
Sắc mặt cô giáo Ngụy xanh lét xoay đầu lại, nhìn hiệu trưởng Vương, đôi môi môi run rẩy hai cái, một chữ cũng không nói ra.
“Cô giáo Ngụy vừa rồi đã giúp tôi tham khảo vấn đề giáo dục với đứa bé.” Lão Trình cười cười, đưa tay đẩy kính trên sống mũi, giọng nói không nghe ra được một chút vui mừng hay tức giận nào: “Thật sự là làm tôi mở rộng tầm mắt.”
“Ha ha ha ha hắc, phải! ?” Nhất thời hiệu trưởng Vương cất tiếng cười to nói: “Không thể không nói, cô giáo Ngụy chúng tôi quả thật rất có phương pháp giáo dục các vấn đề của học sinh, trong lớp cô ấy, có rất nhiều học sinh có thành tích không tốt, sau này lại liều mạng, làm thành tích đi lên. Đúng rồi, cục trưởng Trình con gái của ngài tên là Trình Tiểu Thỏ sao? ? Tên này tôi có chút ấn tượng, hẳn là cả năm hạng cũng rất tốt.”
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Nó tên là Bạch Tiểu Thỏ.” Lão Trình cười cười, sửa lại cho đúng nói.
“A. . . A? ? Họ Bạch sao? ?” Hiệu trưởng Vương nhất thời giật mình.
“Không được sao? ?”
“Được. . . Được. . . Đương nhiên là được, cái này chắc là theo họ mẹ?” Hiệu trưởng Vương nhạy bén thuận miệng hỏi.
Lão Trình không nói gì, hiển nhiên là không dự định ngay trước mặt Tiểu Thỏ thảo luận vấn đề này.
Ông từ trong túi móc ra một cây bút ghi âm, đưa tới trước mặt hiệu trưởng Vương: “Vốn là lúc tới đây, tôi còn muốn thuận tiện khảo sát chất lượng của giáo viên một chút, không nghĩ tới lời nói của cô giáo Ngụy làm tôi thật là kính phục, cái này là vừa lúc chúng tôi nói chuyện, nếu như ngài có rảnh rỗi, trở về nhớ nghe kĩ một chút.”
Hiệu trưởng Vương nhanh chóng đưa tay nhận lấy cây bút ghi âm trong tay lão Trình, cười híp mắt nói: “Ôi, cục trưởng Trình ngài thật là quá khen, thái độ của cô giáo Ngụy tuyệt đối không làm người khác có phản đối, nếu không như vậy, chúng ta cùng nhau nghe một chút, cục trưởng Trình nếu như ngài có bổ sung thêm chỗ nào, vừa lúc cũng chỉ giáo tôi một chút!”
Cô giáo Ngụy từ lúc thấy lão Trình từ trong lòng ngực lấy ra ghi âm bút, trong giây phút đó, đã mở to hai mắt nhìn
Cô còn muốn khi lão Trình tố cáo mình với hiệu trưởng Vương, cô cũng có thể liều mình chống lại, dù sao cũng không có bằng chứng, không thể thể dựa vào lời nói của cục trưởng bộ giáo dục mà bỏ chức vị của cô, nhưng lại không nghĩ tới. . .Ông ta vậy mà!
Hiệu trưởng Vương vừa nói vừa nhấn, máy ghi âm truyền ra lời nói.
“Không cực khổ sao lại không có thời gian dạy bảo con gái mình?. . . Con bé mới có bây lớn, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết quyến rũ đàn ông.”