“ Cái gì! ?” Tiểu Thỏ cả kinh, không nhịn được lớn tiếng thốt lên.
“Xuỵt. . . . . . .” Trình Thi Đồng vội vàng nhìn Tiểu Thỏ rồi ra hiệu chớ có lên tiếng, sau đó cảnh giác nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Cậu sao lại lớn tiếng như vậy chứ! ?”
“Mắc cỡ nha!” Tiểu Thỏ vội vàng nói nhỏ lại, nhìn Trình Thi Đồng hỏi:
“Cậu muốn viết thư tình cho ai hả? ?”
“Cái này sao. . . . .” Trình Thi Đồng có chút ngượng ngùng nửa ngày, mới đưa tay chỉ ra phía sau mình.
Cố Ninh Thư! ?
Tiểu Thỏ nhìn người kia với vẻ mặt hoảng sợ.
“Không phải chứ? Cậu muốn viết cho cậu ấy? Cậu phải lòng người ta rồi! ?”
“Ơ kìa, mặc dù cậu ấy không thích nói chuyện, nhưng vẫn là một người tốt nha. . . . . “ Trình Thi Đồng hơi ngượng ngùng nhìn Tiểu Thỏ mà nói:” Lần trước tớ quên mang giấy lau, cũng là cậu ấy lặng lẽ đưa cho tớ một tờ, còn có lần trước nữa, hôm tổng vệ sinh, cậu ấy còn giúp tớ khiêng một thùng nước lại đây. . . . .”
“Vậy sao cậu lại không tự viết? ?” Tiểu Thỏ nghe những lí do này, ngẫm lại Trình Chi Ngôn nói bạn ấy chưa được bao lâu đã thích một người, cũng không hỏi chung quy Trình Chi Ngôn thích Cố Ninh Thư vì cái gì, chẳng lẽ vì bạn ấy lớn lên xinh đẹp! ?
Cái người này bề ngoài hiệp hội!
“Chao ôi. . . . môn Văn của tớ không được tốt lắm đâu. . . . . “ Trình Thi Đồng thở dài một hơi thật sâu, hai tay vịn lấy bả vai của Tiẻu Thỏ mà nói:
“Cậu không phải nói đã từng viết thư tình cho chú của tớ sao, cái này phải so sánh có kinh nghiệm, mà nói sau, cứ coi như cậu không viết được thư tình đi, bao nhiêu nữ sinh viết thư tình cho chú của tớ, cậu tùy tiện trộm lấy một bức, cũng không thành vấn đề.”
“Cái người này hết sức không có thành ý mà. . . .”
“Có tâm ý là được rồi, còn muốn thành ý cái gì nữa! Tốt lắm, cái này giao cho cậu, buổi sáng ngày mai nhớ đưa cho tớ!!” Trình Thi Đồng vỗ bả vai Tiểu Thỏ, cứ như vậy mà quyết định chuyện này.
Lúc Tiểu Thỏ tan học về đến nhà, Trình Chi Ngôn vẫn còn chưa tan học.
Học sinh lớp 11 muốn tan học phải đợi dến sáu rưỡi chiều, sau đó tiếp theo bảy giờ rưỡi là tự học buổi tối.
Mặc dù Trình Chi Ngôn ỷ vào thành tích học tập của mình vô cùng tốt, lại bắt đầu cuộc sống không cần tự học buổi tối, nhưng dù sao cũng phải chờ tới sáu rưỡi mới có thể trở về nhà.
Tiểu Thỏ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là ngựa quen đường cũ mà đi đến phòng của Trình Chi Ngôn.
Gian phòng của Trình Chi Ngôn vẫn giữ nguyên như buổi sáng lúc rời đi.
Chăn mền trên giường hơi tán loạn, trên bàn sách vở được sắp xếp gọn gàng, giàn hoa trồng bên bàn học tỏa ra sức sống thực vật dồi dào mãnh liệt, kiều diễm bóng loáng.
Tiểu Thỏ đi đến bàn đọc sách bên cạnh, đảo mắt qua hàng sách vở chỉnh tề, sau đó duỗi tay ra mở ngăn kéo thứ nhất bên tay phải.
Tiểu Thỏ còn nhớ trước kia Trình Chi Ngôn nhận được thư tình, rất lười phải xem, tất cả liền ném vào bên trong ngăn kéo này, sau đó chờ ngăn kéo đầy, lại vứt đi toàn bộ.
Trơ mắt, Tiểu Thỏ kéo ngăn kéo ra, quả nhiên bên trong có rất nhiều phong thư tình chưa mở.
Anh nước cam, thật xin lỗi! ! Mặc dù xem trộm thư tình của người khác là hành vi không đúng, nhưng dù sao một ít thư tình anh cũng sẽ không đụng tới, chi bằng liền nhường cho em mang đi tạo phúc cho cháu gái của anh đi! !
Tiểu Thỏ khẩn cầu trong lòng một phen, sau đó cầm lấy vài phong thư tình kia, đứng lên cẩn thận nghiên cứu.
Chao ôi. . . . Quá trắng cũng có, mịt mờ cũng có, còn có căn bản là xem không hiểu viết cái gì. . . . .
Tiểu Thỏ vừa thở dài, vừa tiếp tục bóc ra, thật vất vả mới thấy được một bức có tài văn chương hơn hẳn, quyết định thật nhanh, liền chép lại.