Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 157: Chương 157: Chương 157. Bạn cùng lớp mới đến 5




À... Cái này...” Tiểu Thỏ chần chừ, sau đó lại lắc đầu, nói: “Cũng không hẳn, chỉ có thể xem như em mượn...”

“À...” Đôi mắt Trình Chi Ngôn lóe lên tia sáng đầy hàm ý, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, cười nói: “Nếu thật là do em viết, anh sẽ ngạc nhiên lắm.”

“Vậy...” Tiểu Thỏ chớp mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn hồng hào ngẩng lên nhìn Trình Chi Ngôn đầy chờ đợi, hỏi: “Vậy bức thư tình này viết thế đã được chưa?”

Trình Chi Ngôn hơi run lên kích động, đưa tay xoa đầu Tiểu Thỏ, dịu dàng cười nói: “Viết rất được!”

“Ha ha hắc...” Tiểu Thỏ vừa lòng cười, nếu ngay cả anh nước chanh cũng khen bức thư tình này thì có lẽ Trình Thi Đồng cũng sẽ vừa lòng.

Trình Chi Ngôn lại cúi đầu cẩn thận nhìn lại lá thư lần nữa, hình như đây đã là bức thư tình thứ ba Tiểu Thỏ viết?

Bức thứ nhất đã là một mớ hỗn loạn, chữ như gà bới, bức thứ hai lại nhờ mẹ viết giùm cả bách khoa toàn thư về đồ ăn, bức thứ ba - bức cuối cùng thì chính cô tự tay viết, mặc dù nội dung là mượn nhưng từng chữ đều do cô chép, tâm ý ấy có thể thấy được từ đống giấy bỏ đi kia.

Trình Chi Ngôn cong môi, đưa tay nghiêm túc cẩn thận gấp lá thư tình kia lại, cười nói: “Cho anh sao? Vậy thì anh nhận...”

Nét tươi cười đắc ý vừa rồi trên mặt Tiểu Thỏ cứng lại chỉ sau một giây.

“Thực ra... Cái này... Cái này...” Tiểu Thỏ chần chừ nhìn về lá thư tình trên đầu ngón tay Trình Chi Ngôn, nhịn không được nuốt nước miếng một cái thật mạnh, run rẩy nói: “Cái này... Thư tình này không phải cho anh nước chanh...”

“...”

“...”

Trong phòng nhất thời im lặng.

Tiểu Thỏ cúi đầu, chỉ cảm thấy khí áp xung quanh đột nhiên giảm xuống trong nháy mắt, yên lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở của mình.

Ý cười trên khóe môi Trình Chi Ngôn chậm rãi thu lại, đôi mắt trong suốt thâm thúy của anh nhìn Tiểu Thỏ cúi đầu trước mắt, trầm giọng hỏi: “Không phải cho anh?”

“Vâng...” Tiểu Thỏ căng thẳng nuốt nước bọt, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, vô cùng chột dạ nhìn Trình Chi Ngôn, nói: “Vâng... Là cho một bạn mới vào lớp em.”

“Là nam sinh?”

“Vâng..”

Đôi mắt Trình Chi Ngôn nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, nhiệt độ càng lúc càng thấp, ngay cả không gian dường như cũng tối đi rất nhiều.

Sau khi trầm mặc thật lâu, giọng nói trầm thấp của Trình Chi Ngôn chậm rãi vang lên bên tai cô: “Em thích cậu ta?”

“Dạ?” Tiểu Thỏ ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn giơ thư tình trong tay lên, nhíu mày nhìn Tiểu Thỏ, nhắc lại lần nữa: “Em thích bạn nam sinh mới tới kia?”

“Gì cơ... Làm sao có thể!” Tiểu Thỏ giật mình nhìn Trình Chi Ngôn, vội vàng thề thốt phủ nhận: “Không phải em thích cậu ấy, là Đồng Đồng thích cậu ấy, em viết thư tình giúp Đồng Đồng!”

“....”

“....”

Trong phòng nhất thời lại không có âm thanh gì nữa.

Nhưng lần này Tiểu Thỏ lại cảm thấy không khí xung quanh đang từ từ nhiều lên, ánh sáng dường như cũng khôi phục độ sáng lúc đầu.

“Vậy sao...” Trong giọng nói của Trình Chi Ngôn mang theo chút thoải mái mà chính anh cũng không nhận ra, anh đưa tay gấp bức thư tình kia lại, bỏ vào một ngăn kéo phía dưới bàn học của mình, thản nhiên nói: “Cứ để cho tự em ấy tự viết, bức thư tình này anh tịch thu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.