Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 162: Chương 162: Chương 162. Anh viết giúp em 5




“Cái gì? Bây giờ sao?” Trình Thi Đồng ngẩn ra, khó tin nhìn Tiểu Thỏ, làm ơn đi chị hai, cậu không thấy tớ đang đưa thư tình cho người ta sao? Thời khắc mấu chốt thế này cậu còn đòi đi toilet cái gì chứ!

Tớ cũng đâu có muốn gọi cậu đi toilet vào lúc mấu chốt thế này!

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, nhưng nếu giờ không kéo cậu ấy vào phòng wc, cậu ấy sẽ không biết mình đã bị chú nhỏ lừa!

Trình Thi Đồng có chút bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt như sắp khóc của Tiểu Thỏ, đành thở dài, nói: “Được rồi, được rồi, sợ cậu rồi! Đi, tớ đi với cậu!”

“Đi mau, đi mau!” Vừa nghe thấy Trình Thi Đồng chịu vào toilet cùng mình, Tiểu Thỏ vội vàng túm tay áo cô ấy kéo ra khỏi phòng học.

“Này... Này... Tớ nói cậu chạy nhanh như vậy làm gì, sốt ruột đến vậy sao, cậu bị tiêu chảy đấy à?” Trình Thi Đồng bị kéo ra phòng học, chạy theo Tiểu Thỏ, chạy một lúc thì đột nhiên cô ấy túm chặt tay Tiểu Thỏ, nói: “Không đúng, Tiểu Thỏ, cậu chạy sai rồi, toilet không phải ở hướng này.”

Tiểu Thỏ quay đầu lại, lòng như lửa đốt nhìn Trình Thi Đồng, hai mắt lưng tròng, hai tay để thành chữ thập giơ lên đỉnh đầu, cúi đầu nói với Trình Thi Đồng: “Đồng Đồng! Tớ có lỗi với cậu!”

Trình Thi Đồng bị động tác bất thình lình của Tiểu Thỏ dọa sợ, mãi vẫn không phản ứng kịp, chuyện gì đang xảy ra thế này.

“Cậu... Cậu có lỗi gì với tớ?” Trình Thi Đồng yếu ớt hỏi.

Tiểu Thỏ mang vẻ mặt bi phẫn, ngẩng đầu nhìn Trình Thi Đồng, chuẩn bị tâm lý, sau đó nói với cô ấy: “Tớ... Vừa rồi tớ không cẩn thận nhìn thấy thư tình chú nhỏ viết giúp cậu rồi.”

“Ừ, làm sao?” Trình Thi Đồng nghi hoặc nhìn cô, “Bức thư tình đó không phải cậu đã xem hôm qua rồi sao?”

“Không phải...” Tiểu Thỏ lòng đầy căm phẫn nói với Trình Thi Đồng: “Ngày hôm qua lúc chú nhỏ cậu viết thư tình không cho tớ xem, nói là tớ xem thì anh ấy sẽ không có cảm xúc, không thể viết được, sau đó lúc anh ấy viết xong gọi tớ lên thì anh ấy đã dán kín bức thư lại rồi.”

“Cho nên... Cậu không hề nhìn thấy chú ấy viết cái gì sao?” Trong lòng Trình Thi Đồng đột nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt.

“Ừ!” Tiểu Thỏ nặng nề gật đầu nói: “Tớ... Tớ cũng là vừa mới nhìn thấy!

“Vậy chú nhỏ tớ viết cái gì?” Trình Thi Đồng cả kinh, vội vàng túm cổ áo Tiểu Thỏ, hồi hộp hỏi.

“Anh... Anh ấy viết cái gì mà tuân thủ điều lệ Đảng... Vĩnh viễn không phản bội Đảng, cùng nhau xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa linh tinh gì đó...” Vừa rồi Tiểu Thỏ cũng chỉ mới liếc qua một chút nên nhớ không rõ lắm, đại khái là có mấy câu như vậy.

Cái gì?

Cái tay đang túm cổ áo Tiểu Thỏ của Trình Thi Đồng không tự chủ được buông xuống.

Xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa?

Đây... Đây mà là thư tình sao?

Trình Thi Đồng đột nhiên nhớ lại, vừa rồi sau khi Cố Ninh Thư xem xong thư tình, vẻ mặt phức tạp hỏi lại rằng, cậu chắc chắn đây là thư tình?

Trách không được cậu ấy lại hỏi như vậy...

Thư tình mà có nội dung kiểu này thì sẽ bị coi là có bệnh thần kinh mất!

Trình Thi Đồng nghĩ tới đây, lập tức xoay người, chạy như điên trở lại lớp học.

“Ơ này... Đồng Đồng, đợi tớ với...” Tiểu Thỏ thấy cô ấy nhanh chân chạy đi thì vội vàng chạy theo, vừa chạy vừa la lớn.

Trình Thi Đồng chạy một mạch về lớp học, vọt tới trước mặt Cố Ninh Thư, thở hồng hộc nhìn cậu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.