Chương 288. Không cho phép xem tiểu thuyết 3
Editor: Quỳnh Nguyễn
“A? Cái kia... Khụ khụ... Thực ra em cũng có xem sách vật lý vài ngày... Thật sự, em thề với trời...” Vẻ mặt Tiểu Thỏ thoáng có chút xấu hổ, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt.
“ Hừ...” Trình Chi Ngôn khẽ hừ một tiếng, một bàn tay quấn chặt lấy lọn tóc cô thưởng thức ở đầu ngón tay, nheo hai mắt lại nói: “Cho nên... Thực ra phần lớn thời gian vẫn lại là đang nhìn tiểu thuyết ngôn tình hả ?”
“Ách. . . Cái kia. . . Uh`m. . .” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn của Tiểu Thỏ tràn đầy đều là đỏ ửng, ánh mắt cô một hồi đảo bên trái nhìn, một hồi đảo bên phải nhìn, dù sao nói đúng là cái gì cũng không nhìn Trình Chi Ngôn.
“ Nói dối với anh...” Thanh âm trầm thấp của Trình Chi Ngôn chậm rãi vang lên bên tai cô, cánh môi anh mềm mại như có như không đụng chạm viền tai của cô, gằn từng chữ nói: “”Là muốn nhận trừng phạt...”
“A?” Tiểu Thỏ không rõ chân tướng ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn lại, cả người còn chưa phản ứng kịp, cánh môi hồng nhuận lại bị anh ôn nhu chắn.
Có chút ngọt ngào, nếu như cho tới bây giờ cũng không có nếm qua còn chưa tính, nhưng mà một khi nhấm nháp đẹp ngọt ngào của cô, Trình Chi Ngôn liền giống như nghiện, nhịn không được muốn lần lượt hôn cô.
Cho nên đối với Tiểu Thỏ mà nói, trừng phạt như vậy cũng là ngọt ngào vừa thống khổ.
Nụ hôn của anh ôn nhu như thế, chuyên chú như thế, làm cho người ta nhịn không được liền muốn chìm đắm trong trong đó.
Thống khổ là... Dù sao đây là lần đầu tiên Tiểu Thỏ chân chính hôn môi, tần suất hô hấp, tốc độ tim đập gì gì đó không cẩn thận liền không có bắt kịp tiết tấu, sau đó... Liền không có sau đó rồi...
Cuối cùng cánh môi anh mềm mại buông tha Tiểu Thỏ, đôi môi hồng đào của cô trở nên vừa đỏ vừa sưng thành một cái quả anh đào danh xứng với thực.
Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô chu miệng nhỏ, nhịn không được cười cười lại nhẹ nhàng hôn một cái trên môi cô nói: “Không xong, giống như trừng phạt quá mức rồi.”
“. . .” Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy cánh môi mình có chút nóng rát đau đớn, cô đưa tay sờ sờ miệng mình, “Ưm. . . Cảm giác giống như biến sưng lên a. . .”
“Uh`m. . .” Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, sau đó gật đầu nói: “Là có một chút, nhưng mà một lát liền không có chuyện gì, yên tâm đi.”
“A.... . .” Tiểu Thỏ nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.
Vì thế Trình Chi Ngôn xoay người sang chỗ khác, khóe miệng cố nén ý cười, dắt Tiểu Thỏ trong tầm tay nói: “Đi thôi, anh mang em tiếp tục đi thăm trường học.”
“...”
Kết thúc một buổi chiều đi thăm, sau đó lại ăn xong cơm chiều cùng Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ liền bị Trình Chi Ngôn đưa đến cửa trường học, tụ họp cùng Chu Nguyệt còn có lão Trình.
Trước lúc xa cách, Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ ngoắc ngón tay, tại lúc người nào đấy vẻ mặt nghi hoặc nhích lại gần mình hơi hơi cúi đầu, lại hôn một cái trên cánh môi đã có chút sưng đỏ.
“Oanh” một tiếng, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy mặt mình, lập tức liền nóng lên.
Làm ơn! Đại ca! Ba mẹ anh còn đứng ở chỗ này a!
Loại chuyện này, trước mặt bọn họ...
Anh xác định không có vấn đề sao?
Lão Trình và Chu Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt này lập tức liền ngây ngẩn cả người, lập tức liền có chút không quá tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt mờ mịt ngó trong không trung, mãi đến khi thanh âm Trình Chi Ngôn nhàn nhạt vang lên bên cạnh bọn họ nói: “Ba, mẹ, hai người đang nhìn cái gì a?”