Chương 295. Lừa anh phải trả giá 5
Editor: Quỳnh Nguyễn
“Ở đây. . Trong cặp sách em...” Tiểu Thỏ gian nan hướng tới Trình Chi Ngôn nói một tiếng.
“Lấy ra anh nhìn xem.” Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, thuận tay cầm mấy quyển tiểu thuyết trong tay kia nặng nề mà đặt ở trên bàn viết.
“. . . Vẫn lại là từ bỏ đi? ?” Tiểu Thỏ vẻ mặt bi thống nhìn Trình Chi Ngôn, nhịn không được ở trong lòng âm thầm hối hận, lời giải thích vừa rồi kia thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng a!
“Đi lấy.” Đôi môi mỏng của Trình Chi Ngôn phun ra hai chữ này.
Tiểu Thỏ kì kèo mè nheo đi đến bên cạnh cặp sách chính mình, cực kỳ không tình nguyện cầm lấy cặp sách, một cái tay mảnh khảnh trắng nõn lật đi lật lại ở trong cặp sách, rốt cục tìm ra một quyển tiểu thuyết bìa ngoài màu sắc rực rỡ, cô cắn môi mình, vẻ mặt khóc không ra nước mắt nhìn chằm chằm bìa ngoài quyển tiểu thuyết kia, dưới chân liền như mọc rễ, không muốn hướng Trình Chi Ngôn đi qua.
“ Tới đây.” Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ ngoắc ngón tay.
“. . .” Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Trình Chi Ngôn không khỏi có chút buồn cười, không phải mới vừa còn lời thề son sắt chính mình vốn muốn nhìn sách không phải trong tay anh sao, sao lúc này cầm sách cô vốn muốn mượn chân lại càng thêm bất động rồi hả?
Trình Chi Ngôn nhịn không được thở dài một hơi, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, hướng tới cô yên lặng vươn tay đi ra.
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn bàn tay thon dài vươn đến trước mặt mình kia, chần chờ một chút, cuối cùng ngoan ngoãn cầm quyển sách trong tay kia giao ra.
Trình Chi Ngôn tiếp nhận sách, cúi đầu nhìn một cái, uh`m, tên quyển này còn hơn quyển kia, cơ hồ là chỉ có hơn chớ không kém--- 《 BOSS ngạo kiều anh tới đây, ngồi trên chính mình động 》.
“Cho nên. . . Đây mới là sách em muốn nhìn?” Trình Chi Ngôn nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Tiểu Thỏ trước mặt.
“Không phải. . .” Thanh âm Tiểu Thỏ cố giả bộ bình tĩnh hướng tới Trình Chi Ngôn nói, “Lúc em lấy không chú ý tên sách, liền xem bìa ngoài nó đẹp!”
Bìa ngoài?
Trình Chi Ngôn lại cúi đầu, nhìn bìa ngoài quyển sách kia một chút, uh`m... Phía trên vẽ trời xanh mây trắng cây xanh, dưới cây xanh bóng lưng hai người nắm tay nhìn cực kì ấm áp.
A...
Bìa ngoài cùng tên sách này... Thật đúng là một chút cũng không xứng đôi a...
“ Quyển sách này xem chưa?” Trình Chi Ngôn quơ quơ quyển sách trên tay, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.
“Chưa...” Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt như muỗi kêu.
“ Đó chính là chỉ nhìn quyển này?” Trình Chi Ngôn cầm lấy quyển 《 ban đêm xuân tiêu ngắn, từ nay tổng giám đốc sẽ không ra 》 trên bàn học kia, lại hướng tới Tiểu Thỏ quơ quơ.
“Quyển kia... Còn chưa xem xong...”
“ Nhìn thấy chỗ nào rồi?” Trình Chi Ngôn đưa sách trong tay đến trước mặt Tiểu Thỏ, thanh âm nghiêm túc hỏi.
“. . .” Tiểu Thỏ tiếp nhận quyển sách trong tay anh, lật đến chỗ chính mình vừa rồi thấy, ngoan ngoãn chuyển về trước mặt anh nói: “Xem đến nơi này...”
“Uh`m.” Ánh mắt Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, nhưng là căn bản không đưa tay tiếp nhận quyển sách kia, mà là xoay người, ngồi xuống ghế tựa trước mặt bàn học của cô, thản nhiên nói: “Đọc.”
“A?” Tiểu Thỏ ngẩn ra, trong mắt nghi hoặc nhìn anh.
“ Đọc một tờ em mới vừa nhìn cho anh nghe.” Hai tay Trình Chi Ngôn ôm ngực, đôi mắt trong suốt cười như không cười nhìn cô, thanh âm thoải mái nhàn nhã hướng tới cô chậm rãi nói.
Này..