Chương 334. Anh đi nơi nào 3
Editor: Quỳnh Nguyễn
“ Đồng Đồng, cậu có biết nhà Cố Ninh Thư ở nơi nào không? Nếu không chúng ta đi nhà cậu ấy nhìn xem?” Tiểu Thỏ chần chờ một chút hướng tới Trình Thi Đồng hỏi.
“Tớ ...” Trình Thi Đồng chần chờ một chút, sau đó khẽ cắn môi nói:“Biết, đi!”
Hai người các cô tới nhà Cố Ninh Thư, mặt trời sắp lặn rồi.
Chân trời phía tây quét xuống nắng chiều đỏ sẫm chiếu vào, đám mây khối lớn khối lớn nổi lơ lửng giữa bầu trời xanh thẳm, chúng nó ở dưới trời chiều lộ ra đỏ bừng như ngọn lửa, đất đai đắm chìm trong ánh nắng chiều, bên trong tiểu khu tốp năm tốp ba đoàn người bước chậm trên ngã tư đường, gió đêm thổi tới từng đợt mùi hoa quế thơm ngát khiến người bỗng nhiên cảm giác vui vẻ thoải mái.
Nhưng mà Trình Thi Đồng lại không rảnh thưởng thức cảnh đẹp như vậy, cô ấy túm Tiểu Thỏ vội vã hướng tới phương hướng nhà Cố Ninh Thư chạy tới.
Chạy đến cửa nhà Cố Ninh Thư, Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong sân nhà cậu đủ loại hoa cỏ nổi tiếng, trên cửa hiên cũng có cây tử đằng xinh đẹp leo lên, chỉ là giờ phút này tất cả cửa sổ đều đã đóng, rèm che cũng kéo lên, từ bên ngoài căn bản là nhìn không tới tình huống gì.
Trình Thi Đồng nhấn chuông cửa “Leng keng, leng keng”, ấn rất lâu cũng không có người đến mở cửa.
“ Có phải cậu ấy không ở nhà hay không??” Tiểu Thỏ đợi một hồi lâu rốt cục nhịn không được mở miệng hướng tới Trình Thi Đồng hỏi.
“. . .” Trình Thi Đồng có chút buồn bực ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ nhà Cố Ninh Thư, rầu rĩ rút tay lại, không nói lời nào.
Ngay tại lúc Tiểu Thỏ chuẩn bị tiếp tục nói chút gì, cánh cổng cách vách kia “Két...” Một tiếng mở ra, một vợ chồng già mang theo cháu trai vừa cười vừa nói đi ra.
“Cái kia, xin hỏi. . .” Tiểu Thỏ vội vàng cách vòng dây xanh hướng tới cụ già hỏi: “Nhà Cố Ninh Thư có người sao?”
“Uh`m?” Bà cụ cách vách đi tới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thỏ, cười tít mắt nói: “Cháu tìm đến Cố Ninh Thư?”
“Vâng, cháu là bạn học của cậu ấy.” Tiểu Thỏ gật gật đầu.
“ Một nhà họ đều đã đi ra ngoài, hình như là đi Bắc Kinh...” Vị bà cụ kia nghĩ nghĩ hướng tới Tiểu Thỏ ôn hoà nói: “Có thể là đi Bắc Kinh chơi, nhưng mà lễ quốc khánh đều đã qua, bọn họ cũng có thể trở lại a... Nhưng là hôm nay giống như không thấy có xe chạy trở về cách vách.”
“Vâng, cám ơn bà a.” Tiểu Thỏ vội vàng hướng tới bà nói lời cảm ơn.
Bà cụ cười cười xoay người cùng bạn già mang theo cháu trai đi ra ngoài.
“Cố Ninh Thư đi Bắc Kinh rồi hả ?” Trình Thi Đồng nhíu mày, trước chưa từng có nghe cậu ấy nói chuyện muốn đi Bắc Kinh a.
“ Có lẽ điện thoại di động hết pin cho nên không nhận được điện thoại của cậu?” Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, hướng tới Trình Thi Đồng nói: “Nhưng mà vì sao xin nghỉ hết thảy học kỳ a... Dù sao vẫn không đến mức muốn ở Bắc Kinh ngoạn chơi một cái học kỳ đi...”
“Ai biết được. . .” Trình Thi Đồng cau mày, đứng tại chỗ suy nghĩ chốc lát, sau đó lắc lắc đầu nói: “Thôi, về nhà trước đi, ngày mai tớ lại gọi điện thoại cho cậu ấy.”
“Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy rồi.” Tiểu Thỏ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hai người các cô ủ rũ hướng tới cửa tiểu khu đi, Tiểu Thỏ cúi đầu đá cục đá trên đường, Trình Thi Đồng còn lại là cau mày nghĩ sự việc.
Chính là vì hai cô cũng không nhìn đường, cho nên đi tới đi lui liền nghe được “Đông” một tiếng, Trình Thi Đồng cùng một người đối diện đụng vào nhau.
“Ôi. . . Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . .” Trình Thi Đồng che cái mũi của mình, nước mắt đều nhanh chảy ra rồi.