Editor: Linh Ngọc
“Nước chanh sao......” Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đồ uống được nhét vào trong tay mình, lắc đầu, cũng chẳng muốn lại giải thích với Tiểu Thỏ rằng mình không hề thích uống loại nước này.
“Được rồi, anh nước chanh, chúng ta về nhà đi!” Tiểu Thỏ chạy đến trước mặt tủ nhỏ để túi sách của mình, cầm lấy túi sách, tự giác đeo trên người, sau đó chạy về bên cạnh Trình Chi Ngôn, nhét tay nhỏ mềm mại của mình vào trong tay anh, nói: “Cái bụng em đã đói bụng.”
Lúc Hạ Phong đang bắt chước con rùa trên mặt đất thì nhìn thấy Trình Chi Ngôn cũng đứng lên, lúc này hai tay ôm ngực, đứng trước mặt Trình Chi Ngôn, cười hì hì nói: “Trình Chi Ngôn, cậu đã đến rồi à.”
“Hạ Phong.” Trình Chi Ngôn tự nhiên gọi tên của cậu ta, ánh mắt nhìn hai vòng trên người Tiểu Thỏ bên cạnh mình, sau đó hỏi: “Cậu trốn tổng vệ sinh là để đến nhà trẻ đón Tiểu Thỏ sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Phong nhún vai, oán giận Trình Chi Ngôn: “ Cậu không biết bạn gái nhỏ của cậu rất khó tính, em ấy rõ ràng nói với giáo viên em ấy biết tôi, nhưng mà nhất định không chịu theo tôi về, cho dù tôi nói mang em ấy đi mua kẹo mua đồ uống, em ấy cũng không đồng ý rời khỏi phòng học, còn nói ngộ nhỡ em ấy đi rồi lúc cậu đến đón em ấy tìm không thấy em ấy sẽ đau lòng.
Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Thỏ đứng bên cạnh mình, cô đang ngửa gương mặt trắng nõn chớp hai mắt to, nghiêm túc nghe anh và Hạ Phong nói chuyện.
“Sẽ bị làm đau lòng?” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười lặp lại một lần.
“ Vâng ạ.” Tiểu Thỏ gật đầu nói: “Nếu như tìm không thấy em, anh nhất định sẽ đau lòng.”
“ A....Em chắc như vậy?”
“Đương nhiên rồi!” Tiểu Thỏ cười tít mắt nói: “ Mẹ nói, các bạn nhỏ nhất định không thể chạy loạn khắp nơi, nếu như chạy đi, mẹ sẽ đau lòng, cho nên nếu như anh nước chanh tìm không thấy em nhất định cũng sẽ đau lòng.”
“A....” Hạ Phong đột nhiên kéo dài giọng nói nhìn Trình Chi Ngôn, đáng đánh đòn nói: “Hoá ra cậu trong cảm nhận của Tiểu Thỏ chính là một bảo mẫu đó!”
“Cút.” Trình Chi Ngôn khẽ nhìn Hạ Phong phun ra một chữ, sau khi nói lời tạm biệt với giáo viên thì nắm tay Tiểu Thỏ xoay người đi ra bên ngoài phòng học.
“Này, đợi tôi với.” Hạ Phong vội vã cầm túi sách của mình, đi theo phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ ra khỏi phòng học.
“ Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ!” Hạ Phong thở hồng hộc chạy đến trước mặt Tiểu Thỏ, đưa tay chặn đường của cô, hỏi: “Em suy nghĩ xong chưa?”
“Suy nghĩ xong cái gì?” Vẻ mặt Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn anh ta.
“Em cảm thấy để cho anh làm bạn trai của em được không?” Hạ Phong cười hì hì hỏi Tiểu Thỏ
“Không được.” Tiểu Thỏ mạnh mẽ từ chối anh ta.
“Tại sao?” Hạ Phong ngẩn ra, không nghĩ tới Tiểu Thỏ sẽ từ chối mình như vậy.
“Không có hứng thú.” Tiểu Thỏ chắp tay sau lưng, bắt chước bộ dáng Trình Chi Ngôn tự nhiên nói với Hạ Phong.
“.....”
Đầu Hạ Phong đầy hắc tuyến.
Sau đó, trong nháy mắt đó, lại có một loại cảm giác mình đang thổ lộ tình cảm với Trình Chi Ngôn.
“Tại sao không có hứng thú với anh?” Hạ Phong không cam lòng hỏi tiếp.
“Không có hứng thú chính là không có hứng thú.” Giọng nói Tiểu Thỏ trong trẻo trả lời.
“Những lời này em bắt chước theo Trình Chi Ngôn sao?” Hạ Phong không biết nói gì hỏi.
“Vâng.” Tiểu Thỏ gật đầu nói: “ Anh nước chanh nói, có đôi khi ba chữ “ Không hứng thú” có thể giải quyết rất nhiều chuyện không cần thiết.”