“ Cái kia.. Nếu như con không đồng ý mà nói, mẹ liền không tìm...” Mẹ Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẻ mặt sợ sệt, vội vàng mở miệng bổ sung một câu.
” Mẹ.... Có người trong lòng rồi hả ?” Tiểu Thỏ sửng sốt thật lâu, rốt cục mở miệng hướng tới bà nhỏ giọng hỏi.
” Tính... Đúng vậy...” Thanh âm mẹ Tiểu Thỏ vẫn có chút gian nan như cũ.
”Con...Con cần phải cẩn thận suy nghĩ...” Tiểu Thỏ lui về sau hai bước, nói xong câu đó liền trực tiếp chạy ra cửa.
Mẹ Tiểu Thỏ nhìn bóng dáng cô hốt hoảng chạy đi, nhịn không được lại là một tiếng thở dài.
Tiểu Thỏ sau khi chạy ra cửa liền trực tiếp chạy tới nhà Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn đang ngồi trước máy tính ở bàn học, kiểm tra tư liệu học tập,
mà ba mẹ Trình Chi Ngôn một người ở trong phòng bếp rửa chén một người ở trong phòng khách xem tivi, hai người thường thường tán gẫu vài câu,
nhìn bộ dáng vui vẻ hòa thuận.
Sau khi Tiểu Thỏ vọt vào phòng của anh liền một mực yên lặng ngồi trên giường anh, không nói lời nào.
Trình Chi Ngôn đang tra tư liệu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không lo
lắng để ý cô, chỉ là sau đó đột nhiên nghe thấy thanh âm phía sau có
người không ngừng hít cái mũi, anh nhịn không được quay đầu lại hướng
tới Tiểu Thỏ nhìn qua.
Cô đang hai mắt đỏ bừng nhìn dưới mặt đất, cái mũi nhỏ khẽ hít, một bộ dốc sức chịu đựng không khóc.
”Làm sao vậy?” Trong lòng Trình Chi Ngôn cả kinh, lập tức từ ghế dựa đứng
lên, đi đến trước mặt Tiểu Thỏ ngồi xổm người xuống, nhìn cô hỏi: “Vừa
rồi còn tốt, tại sao đột nhiên mất hứng rồi hả?”
” Anh nước chanh...” Tiểu Thỏ đỏ hồng mắt nhìn anh, răng trắng dùng lực cắn môi mình, lại nói không ra lời.
”Làm sao vậy?” Thanh âm Trình Chi Ngôn lập tức trở nên ôn nhu, anh ngồi vào
bên cạnh Tiểu Thỏ, đưa tay ôm cô vào trong ngực mình, sờ sờ đầu lông xù
của cô, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
” Hu hu hu...
Anh nước chanh...” Tiểu Thỏ nghe thanh âm anh ôn nhu như vậy, nhịn không được bổ nhào vào trong lòng anh thanh âm nức nở nói: “Mẹ em tìm một ba
ba cho em rồi...”
Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, không nghĩ tới Tiểu Thỏ vậy mà có thể nói cái này.
Anh chần chờ một chút, sau đó hai tay đỡ bả vai Tiểu Thỏ, một đôi mắt trong suốt nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Mẹ nói cho em?”
”Vâng...” Tiểu Thỏ gật gật đầu, ánh mắt hồng hồng nói: “Bà hỏi em có nguyện ý có một cái ba ba mới hay không...”
” Vậy em nói như thế nào?”
”Em còn chưa nói...Em đã nói em cần phải cẩn thận suy nghĩ...” Tiểu Thỏ hít hít cái mũi, thanh âm ong ong hướng tới Trình Chi Ngôn nói.
Một
đôi lông mi thanh tú của Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lên, trầm ngâm chốc lát, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: “Nhiều năm như vậy, mẹ em
cũng không dễ dàng.”
”Em biết mẹ không dễ dàng....” Thanh âm Tiểu
Thỏ có chút run rẩy hướng tới Trình Chi Ngôn nói: “Em biết một mình bà
cực kỳ vất vả, em cũng biết rõ em không thể để cho mẹ cả đời một mình
như vậy, nhưng mà trong lòng em chính là khó chịu...Em suy nghĩ đến lại
có những người khác đến làm ba em...Em liền khó chịu...”
” Anh
biết...” Tay thon dài trắng nõn của Trình Chi Ngôn nhè nhẹ vỗ về lọn tóc mềm mại của Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: “Chính là trên lí trí có thể tiếp nhận, nhưng mà tình cảm không tiếp nhận được sao?”
”Uh`m. . .” Đầu Tiểu Thỏ chôn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, nhẹ gật gật đầu.
” Đối phương là người như thế nào?” Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát đột nhiên mở miệng hỏi.