Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 117: Chương 117: Cũng cần phải hôn chúc ngủ ngon (4)




Ba người bọn họ hai cái chăn.

Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ một chăn, Trình Chi Ngôn một mình một chăn.

Trước mắt Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ đã nằm xuống giường xong, Trình Chi Ngôn cũng chỉ có thể nằm ở bên ngoài ngủ.

Nhưng mà trước lúc ngủ anh đều có thói quen đọc sách, vì thế sau khi lên giường phải dựa vào đầu giường khoác áo ngủ, tiện tay cầm một quyển sách đọc.

Tiểu Thỏ dán vào tường, lăn qua lộn lại một lúc cũng chưa ngủ.

Trình Thi Đồng có lẽ là lần đầu tiên một mình ngủ ở bên ngoài, cũng thật lâu chưa ngủ được.

Trong phòng có ngọn đèn mờ nhạt lẳng lặng toả ra ánh sáng ấm áp, Trình Chi Ngôn đọc sách một hồi lâu mới phát hiện hai người Đồng Đồng và Tiểu Thỏ đều chưa ngủ.

“Làm sao vậy, ngủ không được à?” Trình Chi Ngôn nhìn hai người các cô, hơi nhíu mày thấp giọng hỏi.

“Anh nước chanh....” Tiểu Thỏ há mồm ngáp một cái, kỳ thật bây giờ lăn qua lộn lại một thời gian cô đã có chút buồn ngủ, “Mau ngủ đi....”

“Ừm.... Đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai còn thức dậy chúc tết.” Trình Chi Ngôn cười cười, đưa tay đắp chăn tốt cho hai cô, giọng nói trầm thấp nói.

“Được... Chúc ngủ ngon....” Tiểu Thỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó theo thói quen đưa miệng nhỏ của mình về phía Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một chút, ánh mắt ở trên mặt Trình Thi Đồng như có như không nhìn qua, sau đó cười cười cúi người ở trên miệng nhỏ hồng hào của cô nhẹ nhàng hôn một cái, “Chúc ngủ ngon.”

Trình Thi Đồng trợn to mắt nhìn một màn gần ngay trước mắt này, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần nhìn bọn họ hỏi: “Hai người....Hai người làm gì vậy?”

“Ừm?” Trong giọng nói đã mang theo nồng đậm bối rối, “Hôn chúc ngủ ngon .....”

“Hôn chúc ngủ ngon?” Vẻ mặt Trình Thi Đồng kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn, trên gương mặt trắng nõn như ngọc dường như không có biểu cảm gì đặc biệt, giống như hai người bọn họ hôn chúc ngủ ngon là bình thường vậy.

“....”

Trình Thi Đồng chớpmắt, yên lặng chốc lát sau đó đột nhiên nhìn Trình Chi Ngôn mở miệng nói: “Chú nhỏ! Cháu cũng cần phải hôn chúc ngủ ngon!”

Trình Chi Ngôn cúi đầu, có chút buồn cười nhìn cô ấy,Vì sao cháu cũng cần?'

“Dựa vào cái gì Tiểu Thỏ có thể có hôn chúc ngủ ngon cháu lại không thể! Nói ra dù thế nào chú cũng là chú nhỏ của cháu, quan hệ thân hơn với Tiểu Thỏ chứ!” Vẻ mặt Trình Thi Đồng không phục nhìn Trình Chi Ngôn nói.

Trình Chi Ngôn cười cười, có chút bất đắc dĩ nhìn cô ấy, gật đầu nói: “Được rồi...Cháu cũng có...”

Anh vừa nói vừa cúi người, nhẽ nhàng hôn lên khuôn mặt mềm mại của Trình Thi Đồng một cái.

Tiểu Thỏ nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ.

Sau khi Trình Thi Đồng bị hôn hơi run sợ một chút, sau hai giây yên lặng mới cúi đầu gọi Trình Chi Ngôn một tiếng: “Chú nhỏ....”

“Ừm?” Trình Chi Ngôn hơi cụp mắt, dời tầm mắt từ trên sách vở đi.

“Vì sao chú hôn Tiểu Thỏ là hôn môi, hôn cháu lại là hôn mặt?” Trình Thi Đồng tức tối nhìn anh hỏi: “Vì sao hôn chỗ khác nhau?”

Trình Chi Ngôn giật mình, yên lặng chốc lát sau đó nhìn Trình Thi Đồng cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Không vì cái gì cả.”

“....”

“Vậy vì sao chú hôn cháu hai chỗ khác nhau?” Trình Thi Đồng ôm tinh thần đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng, kiên trì không ngừng nhìn Trình Chi Ngôn đặt câu hỏi.

“A.... Phải xem tâm trạng.” Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút thuận miệng trả lời một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.