Editor: May
“Hiện tại?? Đang ở tiểu khu đối diện bệnh viện kia của mẹ.” Tiểu Thỏ hơi ngẩn ra, qua nhiều năm như vậy, mẹ của cô vẫn luôn là bộ dáng bình tĩnh, có ít có lúc hoảng loạn như thế, “Mẹ, người sao thế??”
“Bà ngoại con vừa rồi té xỉu ở nhà, hàng xóm hỗ trợ gọi xe cứu thương đưa đến bệnh viện chúng ta rồi, bác sĩ cấp cứu nói bà ngoại con là trúng gió, bây giờ còn đang cứu chữa, con nhanh tới đây.” Mẹ Tiểu Thỏ bởi vì trong lòng gấp gáp, nói chuyện đến giống như súng máy, bùm bùm giọng nói mau đến gần như khiến người nghe không rõ.
“Cái gì!?” Tiểu Thỏ vừa nghe, lập tức cũng bối rối, “Vậy con liền đi qua, mẹ người đừng gấp, năm phút nữa con sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại, Tiểu Thỏ nhét lon đồ uống chưa hết vào trong tay Trình Thi Đồng, sau đó lo lắng nói với Cố Trừng Tịch: “Các người lên trước đi đi, bà ngoại em té xỉu, bây giờ liền cứu chữa ở bệnh viện đối diện này, em phải đi trước thăm bà đã.”
“Bây giờ??” Cố Trừng Tịch khẽ ngơ ngác một chút, cõng Trình Thi Đồng nói với Tiểu Thỏ: “Anh đưa em đi qua.”
“Ai nha, không cần, chỉ đi qua một đường cái, em lại không phải là không biết đường.” Tiểu Thỏ phất phất tay với Cố Trừng Tịch, xoay người liền vừa chạy ra ngoài nhà trọ vừa nói: “Phiền toái lát nữa anh đưa Đồng Đồng trở về, em đi bệnh viện trước.”
“Đi đường cẩn thận một chút.” Cố Trừng Tịch hô một tiếng với thân ảnh chạy thật xa thật nhanh của Tiểu Thỏ, sau đó có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đinh” một tiếng, thang máy đến.
Cố Trừng Tịch cõng Trình Thi Đồng, đi vào thang máy.
“Trừng Tịch...” Giọng nói Trình Thi Đồng mềm mại nhu nhu vang lên ở bên lỗ tai anh.
“Hửm??” Cố Trừng Tịch khẽ quay đầu, ứng cô một tiếng.
“Đồ uống này cho anh uống đi...” Trình Thi Đồng cầm đồ uống còn thừa lại gần một nửa trong tay kia đưa tới bên miệng anh nói: “Nếu không em còn phải cầm lấy.”
“...” Cố Trừng Tịch khẽ cúi đầu, nhìn nửa lon đồ uống cầm trong tay Trình Thi Đồng, còn chưa kịp phản ứng, Trình Thi Đồng đã đưa lon đến trên cánh môi anh.
Đây là...
Đồ uống cô vừa mới uống qua...