Editor: May
“Thỏ thỏ a, con là sinh năm 94 đi, năm nay là năm 2013, qua hết năm nay, không phải con đã hai mươi sao??” Bà nội Trình Chi Ngôn đeo lên kính lão viễn thị của mình, thập phần nghiêm túc tính toán cho Tiểu Thỏ một chút.
“Bà nội, phải tròn hai mươi tuổi mới được, hai mươi tuổi mụ, cục dân chính người ta cũng không tụi cháu lĩnh chứng!” Tiểu Thỏ duỗi tay lau một phen mồ hôi trên trán, thấp giọng nói với cô.
“Hai mươi tuổi tròn ư!!” Bà nội Trình Chi Ngôn bừng tỉnh đại ngộ, “Đó không phải là sang năm sao, vậy còn có thời gian một năm a...”
Lão phu nhân bẻ ngón tay tính toán một chút, sau đó vỗ đùi nói: “Không có việc gì, bà nội chờ!”
“Bà nội, bà chờ cái gì a??” Trình Chi Ngôn mới rảo bước tiến vào từ cửa chính, liền nghe thấy tuyên ngôn của bà nội mình.
“Ngôn Ngôn a, nội đây không phải đợi cháu kết hôn sinh con ư, bà rất muốn ôm chắt trai đó!” Bà nội Trình Chi Ngôn nhìn thấy anh vào, lập tức mặt mày rạng rỡ, “Cháu lại cố gắng cố gắng sức thêm một chút, tục ngữ nói đúng, không có ruộng xấu, chỉ có trâu mệt mỏi nằm sấp, bà nội thấy cháu cũng quá gầy, có phải lúc gì kia, thể lực không đủ không??”
“...”
“...”
Lão phu nhân vừa thốt ra lời kia, toàn bộ bên trong phòng khách một mảnh yên tĩnh.
Cả khuôn mặt nhỏ của Tiểu Thỏ sung huyết đỏ bừng bừng, cô vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy nhóm thất đại cô dì của Trình Chi Ngôn đang liều mạng che miệng, muốn ngừng cười.
“A... thể lực cháu không đủ??” Trình Chi Ngôn xoay đầu lại, một đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn về phía Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ bị anh nhìn đến trong lòng rùng mình, vô thức liền hồi đáp: “Đủ, tuyệt đối đủ!!”
“Phốc...”
“Ha ha ha ha ha...”