Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 300: Chương 300: Em không phải trẻ con




Chương 301: Em không phải trẻ con

Editor Quỳnh Nguyễn.

“Chính là bởi vì bây giờ em mới mười ba tuổi, vì thế mà em cần làm những việc mà những người mười ba tuổi phải làm.”

“Trước mắt nếu em đúng là mười tám tuổi, anh mới không quản em xem sách gì!”

“Người khác như thế nào anh mặc kệ, nhưng anh thấy em từ nhỏ đến lớn, anh nhất định phải quản.”

Trình Chi Ngôn đứng trước giường, hai tay ôm ngực, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn Tiểu Thỏ đang ngồi trên giường, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hướng về cô nói.

“.....”

Tiểu Thỏ cúi đầu, khịt khịt mũi, hai giọt nước mắt rơi xuống, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn hô một tiếng:“Em ghét nhất là anh!”

Sau đó liền nhảy xuống đất, đi vào đôi dép lê, chạy ra khỏi phòng.

Trình Chi ngôn khẽ cau mày, nhìn bóng người biến mất khỏi cửa phòng, vốn muốn chạy đuổi theo, nhưng mà vừa bước chân ra, trong nháy mắt lại có chút chần chừ.

Anh coi cô là cô vợ nhỏ ư???

Thế nhưng cô..... Vốn là một đứa trẻ.

Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tiện tay đem hai cuốn tiểu thuyết ném trên bàn sách trong phòng cô, sau đó đi ra ngoài.

Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Tiểu Thỏ không biết nói lời nào chỉ nhìn Tiểu Thỏ đang cúi đầu ăn cơm, mãi lúc sau không nhịn được mới nói:“Tiểu Thỏ, Ngôn Ngôn không phải hôm nay được nghỉ học từ trường về hay sao, tại sao con không đi tìm anh chơi?”

“Con không cần đi tìm anh chơi?” Tiểu Thỏ cúi đầu và từng miếng, từng miếng cơm trong bát, âm thanh buồn buồn trả lời một câu.

“Không phải tháng trước cậu ấy không có ở nhà, không phải mỗi ngày con đều lẩm bẩm nhắc tên cậu ấy hay sao, làm sao bây giờ cậu ấy trở về, con ngược lại không có để ý đến vậy?” Mẹ Tiểu Thỏ nhìn cô có chút buồn cười hỏi.

“Ai quy định anh về thì con nhất định phải đi tìm anh, sao anh ấy không tìm con chứ?” Tiểu Thỏ tiếp tục cúi đầu từng miềng từng miếng cơm vào miệng, sau đó đáp:“ Với lại, con lúc nào nhớ đến anh ấy chứ?”

“.....” Mẹ Tiểu Thỏ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, một lát, nhỉ giọng nói:“Làm sao, con với Trình Chi ngôn cãi nhau sao?”

Tiểu Thỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, môi giật giật, cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói:“Không có!”

“Không có cãi nhau sao trông con không vui?” mẹ Tiểu Thỏ kéo ghế ngồi gần Tiểu Thỏ, cười nói:“Có phải Trình Chi Ngôn bắt nạt con, nói cho mẹ, mẹ đi báo thù cho con?”

Một câu nói, Tiểu Thỏ liền nói ra hết với mẹ.

“Không có gì.” Cô khịt khịt mũi, quật cường nói:“Chẳng qua là buổi chiều anh ấy đến, con đang xem tiểu thuyết bị anh thấy được..... Sau đó anh ấy..... Mắng con một trận.”

“Đọc tiểu thuyết lại bị cậu ấy dạy dỗ?”

“.....” Tiểu Thỏ chần chừ một lát, hướng về mẹ mình thấp giọng nói:“Tiểu thuyết ngôn tình..... Nội dung miêu tả một số chuyện.....”

“Nha.....” Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu, nâng bát cơm trong tay, nhìn Tiểu Thỏ một lát, sau đó cười cười, đem bát cơm đặt trên bàn:“Điều này cũng không có gì, mẹ lúc trẻ, cũng rất thích những tiểu thuyết ngôn tình, con gái mà, khó tránh khỏi ảo tưởng người con trai bên cạnh mình hoàn mỹ như tiểu thuyết miêu tả, con bây giờ cũng coi như là lớn rồi, có một số việc, không thể vẫn tỉnh tỉnh mê mê, con gái thời xưa bằng tuổi này, cũng đều đã lập gia đình rồi.”

_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.