Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 231: Chương 231: Hai Người Du Lịch.




Lần đầu tiên hẹn nhau gặp mặt, xem như đã bị thất bại rồi. Buổi tối mẹ Tiểu Thỏ đến bệnh viện đa khoa để trực đêm, Tiểu Thỏ nằm ôm con búp bê của mình, đi tới phòng ngủ của Trình Chi Ngôn.Trình Chi Ngôn vừa tắm xong, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhìn thấy Tiểu Thỏ đi tới, không nhịn được cười nói:“Em lớn như vậy rồi, vẫn còn muốn ngủ chung với anh sao?”

”Ừ.....” Tiểu Thỏ nhẹ nhàng gật đầu, ôm búp bê đi tới giường Trình Chi Ngôn, trèo lên giường, trùm chăn kín người, giọng nói mang chút buồn phiền:“Hôm nay em thấy người trong lòng của mẹ.”

”Thật sao?” Trình Chi Ngôn lúc đầu có hơi ngẩn ra, sau đó trèo lên giường rúc người nằm trong chăn, thấp giọng hỏi:“ Người đó như thế nào?”

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, nhẹ giọng đáp:“Cũng có thể xem là một người tốt..... Người chú Từ cao, rất đẹp trai, tính cách hiền lành, nhìn rất xứng đôi với mẹ em.....

Thế nhưng con trai chú ấy lại không thích mẹ với em......” Trình Chi Ngôn nghe đến đó, không nhịn được cau mày nói:“ Chú đó còn có con? Bao nhiêu tuổi?”

”Mới tám tuổi thôi.....” Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, liền trả lời:“Chờ xong kỳ nghỉ hè, sang năm đã lên lớp 3 rồi.”

”Nha.....” Trình Chi Ngôn thở phào nhẹ nhóm, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Thỏ, thuận miệng nói:“Đứa bé trai này cũng khó tính nha?”

”Cũng không thể nói khó tính được.....” Tiểu Thỏ suy nghĩ một lúc, hướng về Trình Chi Ngôn chậm rãi nói:“Đứa trẻ đó chỉ là muốn mẹ mình, dù sao vẫn là một đứa trẻ, nói chuyện rất thẳng thắn, nếu đổi lại là em, em cũng không muốn có một người cha mới.....”

Tay Trình Chi Ngôn đang xoa đầu Tiểu Thỏ liền ngừng lại.

Anh chợt nhìn Tiểu Thỏ, giọng nói trầm xuống nói:“Đứa trẻ? Dĩ nhiên cũng có một ngày như vậy, đến lượt em nói người khác là đứa trẻ.”

”Làm sao lại không có một ngày như thế chứ?” Tiểu Thỏ đưa tay đẩy tay Trình Chi Ngôn ra khỏi đầu mình, chu miệng ra nói:“ Dù sao em cũng đã lớn lên không ít, bây giờ đã là học sinh trung học, dù sao cũng đã khác với học sinh tiểu học rồi!”

”Ừ.....” Trình Chi Ngôn cười ôn nhu, nhẹ nhàng gật gật đầu.

”Ai..... Nếu mà mẹ em với chú Từ ở chung với nhau, em cũng có thể chấp nhận.....” Tiểu Thỏ lại thở dài một hơi, nhìn Trình Chi Ngôn nói:“ Nghe nói mẹ với chú Từ là đồng nghiệp, cũng là bác sĩ, thường ngày khi làm việc đều rất quan tâm mẹ em.....”

“Em không phải không muốn có một người cha mới sao?” Trình Chi Ngôn nhìn cô vẻ mặt đầy nghi hoặc.

”Đúng vậy, nhưng mà.....” Tiểu Thỏ đang nói bỗng ngừng lại, nghĩ một hồi lại tiếp tục nói:“ Em cũng hy vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc của mẹ..... Dù sao trong lòng em cũng rất thương mẹ.....”

Trình Chi Ngôn lắc đầu một cách bất đắc dĩ, đưa tay kéo cô vào trong ngực anh, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng nói:“Được rồi, đừng nghĩ về những chuyện này nữa, hai ngày nữa chúng ta cùng nhau đi du lịch, gặt bỏ buồn phiền trong lòng, lấy lại vui vẻ.”

”Ừ.....” Tiểu Thỏ gật gù, trầm mặc chốc lát, đột nhiên như nhớ ra điều gì, nhìn Trình Chi Ngôn nói:“A, đúng rồi, tí thì quên nói cho anh biết..... Mẹ em nói mẹ không đi được, tháng sau bệnh viện đa khoa tổ chức thi gì đó, mà dạo này mẹ phải tăng ca liên tục, nên mẹ phải dành thời gian cho việc học tập.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.