Editor: May
Không biết bắt đầu từ lúc nào...
Hơi thở vốn thơm ngát trên người anh, dần dần biến thành mùi nước Javel...
Trình Thi Đồng chỉ là ngẫm lại, đều cảm thấy có chút lòng chua xót.
Cô trở tay ôm eo Cố Ninh Thư, sít sao ôm anh, ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc phối hợp nụ hôn của anh.
Thật lâu sau, Cố Ninh Thư mới rời khỏi cánh môi cô.
Môi đỏ thắm của cô thoạt nhìn nũng nịu, sáng long lanh, giờ phút này đang khẽ mở ra, dùng sức thở hào hển.
Anh cứ như vậy yên lặng nhìn chăm chú vào cô thật lâu, sau đó ôm cô vào trong ngực mình.
Trình Thi Đồng bị anh hôn đến có chút chân nhũn ra, cả người cứ như vậy dựa vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập thật nhanh của anh, lúc này mới dần dần phục hồi tinh thần lại.
“Ngày mai... anh xuất viện.” Cố Ninh Thư ôm cô, cằm đặt ở trên đỉnh đầu cô, giọng nói cúi đầu hỏi cô: “Ngày mai em có tiết không??”
“Không có...” Trình Thi Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: “Các môn nên kiểm tra cuối cùng cơ bản đều thi xong, còn dư lại một hai môn, là mở sách kiểm tra.”
“Vậy chiều nay... Có thể cùng nhau hẹn hò với anh không?” Cố Ninh Thư cúi đầu xuống, một đôi mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn cô, giọng nói có chút không quá chắc chắn hỏi.
Trình Thi Đồng nhìn ánh mắt ôn nhu của anh, dùng sức gật gật đầu.
“Được.” Cuối cùng Cố Ninh Thư cũng bật cười, anh lại nhẹ nhàng mổ một cái ở trên gương mặt trắng mịn của Trình Thi Đồng, trầm giọng nói: “Ngày mai nhớ mặc xinh đẹp một chút.”
“Anh nói cái gì??” Trình Thi Đồng trừng một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, sau đó duỗi tay chọc chọc ngực anh nói: “Ý của anh là hôm nay em mặc không xinh đẹp ư??”
“Không phải.” Cố Ninh Thư nghẹn vui vẻ, vừa trốn tránh công kích của Trình Thi Đồng, vừa cầu xin tha thứ: “Anh nói sai, anh nói sai, ý tứ của anh là, hy vọng ngày mai em mặc càng xinh đẹp hơn hôm nay, càng xinh đẹp động lòng người hơn.”