Editor: May
“Đi, trở về!” Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, xoay người liền đi về phía nhà ông bà nội.
“Nhưng mà em...” Tiểu Thỏ mắt nhìn quán nhỏ còn có bán bánh trôi và mì vằn thắn cách đó không xa, nhịn không được lại kéo kéo tay áo Trình Chi Ngôn nói: “Em muốn ăn mì vằn thắn...”
Trình Chi Ngôn theo ánh mắt cô nhìn sang, sau đó thập phần kiên định lắc đầu nói: “Không được, không vệ sinh, lại nói hiện tại em có thể còn mang thai.”
“...”
Tiểu Thỏ bỗng chốc liền câu này của anh nói đến ỉu xìu xuống.
“Ha ha ha, Tiểu Thỏ, tớ cảm thấy, dù lần này cậu không có mang thai, chờ về sau cậu thực mang thai, ngày khẳng định không dễ chịu.” Trình Thi Đồng đi ở bên cạnh, vẻ mặt nhìn có chút hả hê nhìn hai người bọn họ nói: “Lấy tính cách này của chú nhỏ tớ, đến lúc đó tuyệt đối muốn phải tự nấu cơm cho cậu ăn, sau đó sẽ không cho cậu ăn đồ ăn vặt, không cho cậu ăn quán ven đường, à đúng, thịt nướng, lẩu cay Tứ Xuyên cậu thích ăn nhất, phỏng đoán đến lúc đó cũng không ăn được ơ...”
“...”
Tiểu Thỏ buồn bực trừng Trình Thi Đồng một cái, giọng trầm trầm nói: “Cậu không nói lời nào, không có người xem cậu câm đâu.”
“Chậc chậc, đừng như vậy, người không cho cậu ăn cái này ăn cái kia vừa lại không phải là tớ, cậu đừng không dám phát tính tình với chú nhỏ tớ, liền phát đến trên người tớ nha!” Trình Thi Đồng cười đến vẻ mặt vô sỉ nhìn Tiểu Thỏ tiếp tục nói: “Cậu cẩn thận tớ trả đũa cậu, lát nữa tiến vào cửa nhà liền nói với bà cố nội tớ cậu mang thai, ha ha ha ha...”
“Cậu dám nói lung tung, tớ liền đánh cậu!!” Tiểu Thỏ quơ quơ quả đấm với Trình Thi Đồng, tức giận nói.
“Ha ha ha, cậu tới đánh tớ đi, đánh tớ đi, cậu đánh tớ, tớ liền đi theo bà cố nội nói cậu mang thai... Ai da...” Trình Thi Đồng vừa cười ha ha vừa quẹo vào trong ngõ hẻm, lại không cẩn thận liền đụng vào một người.
Đợi sau khi cô thấy rõ ràng chính mình đụng phải là ai, vội vàng tiến lên một phen đỡ lấy cụ già bị cô đụng phải lùi lại nhiều bước nói: “Bà cố nội, bà không sao chứ, cháu có đụng đau bà không??”