Editor: May
“Tối hôm qua em nóng rần lên sao??” Tiểu Thỏ sững sờ, vô thức duỗi tay cũng sờ soạng cái trán mình một cái, chao ôi?? Trên trán cô dán vật gì đó??
Cô duỗi tay xé miếng dán giải nhiệt xuống.
Vốn là miếng dán giải nhiệt man mát lành lạnh, giờ phút này đã mang một tia nhiệt độ ấm áp.
“Ừ...” Trình Chi Ngôn chống cánh tay mình lên, ngồi dậy, thuận tay lại kéo hai miếng dán giải nhiệt từ hai bên cổ cô xuống nói: “Ba miệng mới có thể cứu vớt em.”
“Ách...” Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng nhìn tơ máu đỏ nơi đáy mắt anh, giọng yếu ớt nói: “Có phải tối hôm qua em lăn qua lăn lại giày vò anh không?? Anh thật giống như ngủ không được ngon giấc a??”
“Trong chốc lát em nói lạnh trong chốc lát anh nói nóng...” Trình Chi Ngôn duỗi tay sờ sờ đầu cô ôn nhu nói: “Bản thân anh tình nguyện em đổi phương thức giày vò anh.”
“Cái gì?” Tiểu Thỏ ngẩn ra, không có lĩnh hội thâm ý trong lời nói của anh, vì vậy liền mở to một đôi mắt vô tội nhìn anh nghi ngờ nói: “Đổi lại phương thức gì??”
“Nói thí dụ như... Cái này...” Trình Chi Ngôn vừa cúi đầu, cánh môi đạm bạc đã hôn lên môi đỏ thắm của cô.
Lưỡi hồng nhạt của anh nhẹ nhàng vuốt ve qua trên cánh môi cô, lại cũng không sốt ruột thăm dò vào trong miệng cô, mà là cẩn thận, một vòng một vòng, mô tả hình dáng cánh môi cô.
Tiểu Thỏ cảm giác trên môi mình có chút ngứa, liền nhịn không được duỗi tay đẩy ngực anh, nghiêng đầu đi nói: “Đừng nháo, chẳng may em lây bệnh cho anh thì làm sao bây giờ??”
Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng mổ một cái ở trên gương mặt trắng mịn của cô, sau đó cười nói: “Nếu lây bệnh cho anh, không phải em sẽ tốt hơn sao?? Như vậy ban đêm anh cũng có thể trong chốc lát lạnh trong chốc lát nóng giày vò lại em.”
“Không đứng đắn...” Tiểu Thỏ nhịn không được dùng sức liếc anh một cái, bỉu môi nói.