Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, bị một dạng Logic này của cô biến thành sau một lúc lâu nói không ra lời.
Nhưng mà Tiểu Thỏ vẫn quỳ gối trên giường trước người anh như cũ, một đôi bàn tay túm áo ngủ của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm anh.
Cuối cùng Trình Chi Ngôn thở dài một hơi bất đắc dĩ cười lắc đầu.
”Anh cười cái gì?” Tiểu Thỏ cau mày nhìn Trình Chi Ngôn nghiêm túc hỏi.
” Logic này của em còn rất tinh tế....Anh đột nhiên phát hiện chính mình
lại không có phản bác được...” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, đưa tay sờ sờ đầu của cô.
” Vốn là là như thế này, em mặc kệ, dù
sao anh phải ngủ cùng em.” Tiểu Thỏ lại hướng tới trên người Trình Chi
Ngôn bò qua nói: “Anh không biết trong phòng em có bao nhiêu khủng bố,
tắt đèn cánh cửa trên ban công liền không ngừng kẽo kẹt kẽo kẹt, dường
như có ma.”
Tiểu Thỏ vừa nói vừa ôm chăn nằm trên vị trí bên cạnh
Trình Chi Ngôn, sau đó đưa tay vỗ vỗ giường nói:“ Tới nhanh, anh nước
chanh, chúng ta cùng nhau ngủ.”
“. . .”
Trình Chi Ngôn vẫn
không nhúc nhích ngồi ở trên giường, đôi mắt trong suốt trầm trầm nhìn
cô, người này mặc một váy ngủ có thắt lưng hồng nhạt, bả vai trắng nõn
mượt mà liền lộ ở bên ngoài như thế, ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ
rơi vào trong gian phòng giống như làm trên làn da của cô có một tầng
voan mỏng nhàn nhạt giống như vầng sáng.
Tóc của cô có chút lộn
xộn phân tán ở trên gối, trong bóng đêm, một đôi mắt sáng ngời nhìn
chính mình, sau đó nói ngay cả chính cô cũng không biết có bao nhiêu mê
người.
Trình Chi Ngôn thở dài một hơi, kéo chăn chính mình qua,
nằm bên cạnh cô xong, thanh âm rầu rĩ nói: “Ngủ đi, khống chế tư thế ngủ của em một chút, đừng lộn xộn.”
”A..., yên tâm đi!” Tiểu Thỏ nghiêm túc gật gật đầu.
Ánh trăng như nước, rơi trên mặt đất một tầng nhợt nhạt sóng gợn.
Tiểu Thỏ mới vừa rồi bị giật mình như thế, lại chạy tới nói một hồi, hiện
tại đã không quá mệt nhọc, sau khi cô lật chuyển ở trên giường vài lần
rốt cục nhịn không được hướng tới Trình Chi Ngôn cọ qua, nhỏ giọng hỏi:“Anh nước chanh, anh ngủ thiếp đi sao?”
“...”
Trình Chi Ngôn không nói gì nằm ở trên giường, nhắm mắt lại không trả lời lời của cô.
” Tốc độ ngủ cũng quá nhanh đi? Mới một lát sau...” Tiểu Thỏ không được
anh đáp lại, nhất thời có chút ủ rũ, một bàn tay cô chống cằm nằm úp sấp ở trên gối, một cánh tay kia dùng ngón trỏ bắt chước kẻ ty tiện bỉ ổi
Hòa Trung đi đường, hai ngón tay dọc theo góc chăn đi đến ngực Trình Chi Ngôn, vòng vo lại một đường đi đến trên cằm của anh.
Ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ chiếu hình dáng của anh.
Đôi mắt anh nhắm chặt, lông mi dài dài run nhè nhẹ, mũi của anh thẳng, lúc
ngủ khóe môi vểnh lên, cằm kiên nghị ở trong không khí vẽ ra một cái độ
cong hoàn mỹ.
Tiểu Thỏ thu hồi tay mình, nhìn chằm chằm anh một hồi, chỉ cảm thấy anh nước chanh nhà cô thật sự là càng ngày càng đẹp trai.
Ai nha... Đúng rồi, hôm nay còn không có nụ hôn chúc ngủ ngon a...
Tiểu Thỏ nhìn cánh môi anh màu hồng phấn, vỗ đầu đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Nhưng mà trước mắt nếu anh nước chanh đã ngủ thiếp đi...Vậy cô liền chính mình hôn một cái...
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, đi tới gần, miệng nhỏ hồng nhuận ở trên cánh môi mềm mại anh nhẹ nhàng hôn một cái.
Trình Chi Ngôn vốn là nhắm mắt lại giả bộ ngủ, ngón tay Tiểu Thỏ đi tới đi
lui trên người của anh cuối cùng đi đến trên cằm của anh, thực ra anh
đều biết, chỉ là vẫn trầm mặc.