“Cậu...Cậu thật sự không suy xét cân nhắc sao?” Tiểu Thỏ cảm thấy mình sắp khóc.
” Yên tâm, lần này bảo đảm không thành vấn đề!” Trình Thi Đồng hướng tới
Tiểu Thỏ cười cười, xoay người sang chỗ khác nhìn Cố Ninh Thư ngồi ở sau lưng mình, cười tít mắt đưa thư tình tới nói: “Này, đưa cho cậu.”
Cố Ninh Thư ngẩng đầu lên nhìn phong thư hồng nhạt trong tay Trình Thi Đồng, nghi hoặc nói: “Cái gì? ?”
”Thư tình a.” Trình Thi Đồng dõng dạc nói: “Phong ngày hôm qua không phải
đưa nhầm cho cậu sao, đó là đơn xin vào Đảng của anh tớ, lần này cái này mới đúng.”
Cố Ninh Thư ngớ ra một phen, vươn tay đi ra tiếp nhận phong thư trên tay Trình Thi Đồng, nhìn nhìn trái phải.
”Mau mở ra nhìn xem.” Trong mắt Trình Thi Đồng chờ đợi nhìn cậu nói.
Cố Ninh Thư cúi đầu chậm rãi mở phong thư hồng nhạt kia ra, rút giấy viết thư bên trong ra, nhìn kỹ.
Tiểu Thỏ thật cẩn thận nhìn phản ứng của cậu.
Uh`m. . . Biểu tình trên mặt giống như không có gì biến hóa, vậy xem ra thư tình này hẳn là không có vấn đề?
Cố Ninh Thư nhìn thư tình kia từ đầu tới đuôi một lần, ánh mắt lại dừng lại ở mở đầu mỗi một câu.
Đây là... Thơ giấu đầu?
Mỗi chữ thứ nhất một câu chính là...
Ngươi quá ngu dốt, ta không thích ngươi?
Cố Ninh Thư ngẩng đầu ý vị thâm trường nhìn Trình Thi Đồng một cái, chậm rãi nói: “Đây là. . . Cậu viết? ?”
” Đúng vậy a!” Trình Thi Đồng gật gật đầu, cười tít mắt hướng tới cậu nói:“Như thế nào? ?”
Cố Ninh Thư trầm mặc chốc lát sau đó ngoéo khóe môi một cái, hướng tới Trình Thi Đồng hỏi: “Người nào viết giúp cậu?”
”A?” Trình Thi Đồng lập tức liền ngây ngẩn cả người.
” Phong ngày hôm qua kia cũng là người khác viết giúp cậu đi?”
Cố Ninh Thư khẽ mỉm cười hướng tới Trình Thi Đồng hỏi.
”Tớ..” Trình Thi Đồng ngơ ngẩn nhìn cậu, vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.
Cố Ninh Thư cầm thư tình trong tay đưa cho Trình Thi Đồng, chỉ chỉ chữ thứ nhất mỗi câu nói: “Đây là thơ giấu đầu, cậu ghép chữ thứ nhất mỗi câu
xem.”
Thơ giấu đầu?
Trong mắt Trình Thi Đồng nghi hoặc cúi đầu hướng tới thư tình trong tay cậu nhìn qua.
Ngươi... Quá... Ngu dốt... Ta.. Không.. Hỉ.. Hoan.. Ngươi...?
Cái gì?
Cả người Trình Thi Đồng đều đã chấn kinh rồi.
Tiểu Thỏ sau khi nghe Cố Ninh Thư nói xong cũng nhìn nhìn sang đây, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.
”Cái này...” Trình Thi Đồng rất nhanh rút phong thư tình từ trong tay Cố
Ninh Thư đi, xấu hổ cười cười nói: “Tớ tớ tớ...Tớ nhớ ra rồi... Phong
thư tình này tớ....”
”Lại lấy sai rồi?” Cố Ninh Thư nhàn nhạt tiếp một câu hỏi.
” Đúng vậy a, lại sai rồi, ha ha ha, xấu hổ a...” Trình Thi Đồng hướng
tới cậu cười gượng một phen, sau đó xoay người lại nắm một đôi quả đấm,
nghiến răng nghiến lợi gầm thét ở trong lòng, Trình Chi Ngôn!!!
”Hắt xì! ! Hắt xì! !” Trình Chi Ngôn đang trong giờ học đột nhiên đánh hai cái nhảy mũi.
”Làm sao vậy? Có người nhớ cậu sao?” Hạ Phong quay đầu nhìn anh một cái, thấp giọng hỏi.
”Không có. . .” Trình Chi Ngôn hít hít cái mũi, thanh âm có chút ong ong nói: “Có thể là muốn bị cảm.”
”A.... . . Loại thời tiết này, cảm mạo là bình thường.” Hạ Phong lơ đễnh liền
gật gật đầu nói: “Cậu xem lớp chúng ta, tiếng ho khan liên tiếp, một
đám, tất cả đều là mang bệnh đi học, ai, nhưng mà tớ nói này, mặt cậu
sao hồng như vậy a?”