Editor: Quỳnh Nguyễn
Tiểu Thỏ vẻ mặt không thể tin được cầm chén thuốc từ trong tay Trình
Chi Ngôn, đặt tới bên cạnh môi mình thử nhiệt độ một chút, sau đó trong
mắt nghi hoặc nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Không nóng a, vừa đủ.”
“. . .” Trình Chi Ngôn không nói gì.
”Mau uống đi, thuốc lạnh sẽ không uống được.” Tiểu Thỏ cầm chén thuốc trong tay lại nhét vào trong tay Trình Chi Ngôn, thúc giục anh nói.
“...” Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thuốc đen tuyền kia, giật giật khóe miệng, trầm ngâm chốc lát sau đó hướng tới Tiểu Thỏ nói: “Uh`m, em rót
ly nước giúp anh được không?”
”Được.” Tiểu Thỏ gật đầu, bưng chén trà bị uống hết trên tủ đầu giường, xoay người đi phòng bếp.
Trình Chi Ngôn vội vàng xốc chăn từ trong chăn bò ra, ở trong phòng
mình dạo qua một vòng không phát hiện chỗ có thể đổ hết thuốc đi, thời
điểm đang chuẩn bị mở cửa sổ hất thuốc ra phía bên ngoài cửa sổ, thanh
âm thanh thúy của Tiểu Thỏ vang lên sau lưng anh nói: “Anh nước chanh?
Anh bưng chén thuốc đứng ở cạnh cửa sổ để làm gì?”
“....”
Bóng dáng Trình Chi Ngôn bỗng nhiên dừng, động tác có chút cứng ngắc
xoay người lại, hướng tới Tiểu Thỏ xấu hổ cười cười nói: “Anh...Anh xem
thời tiết bên ngoài thế nào.”
” Đừng nhìn, mặt trời sắp lặn rồi.” Tiểu Thỏ cau mày hướng tới Trình
Chi Ngôn nói: “Anh đang phát sốt a, tại sao không khoác áo lên liền từ
trong chăn chui đi ra rồi hả? Nhanh trở về, đúng rồi, anh uống thuốc
xong rồi sao?”
”Chưa...” Mặc dù đầu Trình Chi Ngôn có phần hỗn loạn, nhưng mà miễn
cưỡng coi như tỉnh táo, cảm giác cũng đã tốt hơn nhiều so với lúc ở
trường học rồi.
Nhưng mà nhìn thuốc đen tuyền này trong lòng anh khổ không thể tả.
” Uống nhanh lên a.” Tiểu Thỏ đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn, giám
sát anh bò về trên giường một lần nữa, sau đó chần chờ một chút thấp
giọng hỏi: “Anh nước chanh, anh sẽ không là sợ uống thuốc đi?”
Trình Chi Ngôn giật mình, sau đó xấu hổ kéo kéo miệng nói: “Không phải a. . .”
” Vậy tại sao thời gian dài như vậy anh cũng không uống a?” Tiểu Thỏ
nháy mắt mấy cái, nhìn tay Trình Chi Ngôn bưng chén thuốc, thúc giục
nói: “Nhắm mắt lại, một ngụm uống hết thì tốt rồi, mẹ em chính là nói
với em như vậy.”
“...” Trình Chi Ngôn lại cúi đầu nhìn chén thuốc pha nước uống trong
tay kia, chần chờ một chút, cuối cùng thở dài một hơi nhắm mắt lại ngửa
đầu một ngụm uống hết.
Đắng.
Vị đắng nồng đậm lan tràn ở đầu lưỡi, vị thuốc Đông y khó nghe từ cổ họng lan tràn đến xoang mũi.
Trong nháy mắt khứu giác, vị giác của anh bị vị thuốc đông y đắng chát kia chiếm lĩnh.
”Uh`m! Ngoan, rốt cục uống hết.” Tiểu Thỏ cười hì hì nhìn Trình Chi
Ngôn uống hết chén thuốc pha nước uống kia, thuận tay tiếp nhận bát
không trong tay anh, vừa đưa chén trà cho anh nói: “
Nào, uống nước, miệng đắng sẽ biến mất rất nhiều.”
Trình Chi Ngôn cau mày, tiếp nhận cốc nước trong tay Tiểu Thỏ, một hơi uống hết chén nước.
Cũng không được.
Vị đắng khó nghe kia vẫn lan tràn không giới hạn ở trong khoang miệng.
Tiểu Thỏ nhận ly không trong tay Trình Chi Ngôn, thời điểm đang chuẩn bị xoay người đi phòng bếp rót một chén nước, di động đặt ở trên tủ đầu giường Trình Chi Ngôn đột nhiên vang lên.
Trình Chi Ngôn quay đầu đưa tay lấy di động của mình qua, nhìn thoáng qua, là cha anh gọi điện thoại tới.
”Uy, ba?” Anh đè xuống nút nghe, cúi đầu hô một tiếng.
” Ngôn Ngôn a, tối hôm nay ba với mẹ con có bữa tiệc, con mang theo Tiểu Thỏ ra ngoài ăn đi!”