Editor: May
Trình Thi Đồng nghe ông một chữ một chữ nói những lời kia, chỉ cảm giác lòng bàn tay mình từng đợt lạnh cả người.
“Sau đó đứa bé kia không có việc gì... Chỉ là có chút trầy da rất nhỏ và bị thương phần mềm... Nhưng Ninh Thư nó...” Ba Cố Ninh Thư, nói nói, giọng nói liền có chút nghẹn ngào, “Suốt cả đêm hôm qua, bác nhắm mắt lại, liền nhìn thấy hình ảnh Ninh Thư toàn thân là máu nằm trên mặt đất, đứa bé kia nó...nó có bệnh máu đông chậm... Những máu kia, tựa như là hệ thống cung cấp nước uống, ào ạt chảy ra bên ngoài, muốn ngừng nhưng làm sao cũng không ngừng được...”
Trình Thi Đồng nghe lời nói của ông, chỉ cảm giác trước mắt mình tựa hồ cũng hiện ra bộ dáng Cố Ninh Thư sắc mặt tái nhợt nằm trong vũng máu.
“Cũng may là ở cửa bệnh viện, bác sĩ bệnh viện, vội vàng liền mang cáng ra...” Ba Cố Ninh Thư tựa ở trên tường hành lang bệnh viện, một phen lệ rơi đầy mặt tiếp tục nói với Trình Thi Đồng đầu kia điện thoại: “Nhưng nó chảy rất nhiều máu... Bác sĩ nói đến nội tạng cũng có trình độ xuất huyết tổn thương bất đồng... suốt cả đêm hôm qua, nó nằm ở trên bàn phẫu thuật, vừa truyền máu, vừa đổ máu, cuối cùng truyền máu gần như đổi máu toàn thân nó ba bốn lần... Nhưng cho tới bây giờ, nó còn chưa ra khỏi phòng giải phẫu... Đồng Đồng, con có muốn... Đến nhìn nó không... Có lẽ... Chính là một lần cuối cùng...”
Trình Thi Đồng chỉ cảm giác toàn thân mình đều đang phát run, giọng nói cô run rẩy hô lớn với đầu kia điện thoại: “Con đến, con lập tức tới ngay, con con sẽ đi sân bay ngay bây giờ!!”
“Aizz...” Ba Cố Ninh Thư ở đầu kia điện thoại nặng nề thở dài một hơi, sau đó lau nước mắt một chút, nói cho cô vị trí phòng cấp cứu, liền cúp điện thoại.
“Trừng Tịch! Mau! Nhanh đi sân bay!” Sau khi Trình Thi Đồng cúp điện thoại, giọng nói run rẩy nói với Cố Trừng Tịch: “Nhanh lên!!”
“Ừ.” Cố Trừng Tịch đại khái nghe được đứt quãng nội dung trong điện thoại, anh điểm gật đầu, dưới chân dẫm xuống chân ga một cái, tay lái trong tay nhanh chóng quẹo khúc quanh, liền đi về phía sân bay.
Trình Thi Đồng siết chặt di động ngồi ở trên ghế sau xe hơi, suy nghĩ một chút, chính là vẫn gọi điện thoại cho mẹ mình, giải thích rõ tình huống một chút, sau đó lại an ủi bà vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.
Trong toàn bộ xe hơi, sau khi cô cúp điện thoại, trong nháy mắt liền sa vào trong một loại yên tĩnh đáng sợ.