“ Không có việc gì.” Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, cười
an ủi cô nói: “Nam Kinh cách nơi này không xa, muốn nhìn thấy anh, Chủ
nhật anh trở về nhìn em.”
”Uh`m!” Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ vừa cười,
đúng a, anh nước chanh đến trường lại không xa nhà, muốn trở về tùy thời đều đã có thể trở về.
Trình Chi Ngôn nhìn cô tươi cười, chần chờ
một chút, cuối cùng có chút xấu hổ hướng tới Tiểu Thỏ thấp giọng nói:“Anh có cái này cho em.”
”Cái gì?”
”Em đợi chỗ này một lát.”
Trình Chi Ngôn nói xong câu đó liền xoay người lên lầu.
Lưu lại Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc đứng tại chỗ.
Nhưng mà chốc lát anh lại từ trên lầu đi xuống, trong tay dường như nắm chặt thứ gì đó.
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Anh nước chanh, anh có thứ gì cho em?”
Trình Chi Ngôn không nói gì, chỉ là đứng ở trước mặt cô, đôi mắt cụp xuống
nhìn cô, dường như còn đang xoắn xuýt thứ trong tay muốn cho Tiểu Thỏ
hay không.
??
Tiểu Thỏ nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh.
”Em nhắm mắt lại đi.” Trình Chi Ngôn hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp vững vàng hướng tới Tiểu Thỏ nói.
”A.... . .”
Mặc dù trong lòng Tiểu Thỏ tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nhắm mắt.
Cô cảm giác được Trình Chi Ngôn vòng phía sau mình, sau đó một cái hơi lạnh đụng chạm đến làn da trên cổ cô.
Tiểu Thỏ theo bản năng mở to mắt, cúi đầu nhìn lại, thì ra một sợi vòng cổ treo chiếc nhẫn.
Dây chuyền vàng bạch kim tinh tế lóe ra một chút ánh sáng rực rỡ, một cái
nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản treo ở trên dây chuyền, chiều dài vừa
lúc ở phía dưới xương quai xanh của cô.
”Đây là? ?” Trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn sợi dây chuyền kia, đầu ngón tay dài nhỏ trắng nõn
nhẹ nhàng đụng vào cái nhẫn kia.
”Tặng cho em.” Trên khuông mặt
tuấn tú của Trình Chi Ngôn hiện lên một chút đỏ ửng không thể nhận ra,
thanh âm trầm thấp hướng tới Tiểu Thỏ nói: “Là anh dùng tiền thưởng thi
vào trường đại học mua, nhưng mà bởi vì tài chính có hạn, chỉ có thể mua cái kiểu dáng đơn giản...”
Đầu ngón tay Tiểu Thỏ chạm đến nhẫn lạnh giá mà cứng rắn, trong lòng mềm mại rối tinh rối mù.
”Cảm ơn anh nước chanh!” Tiểu Thỏ cười hì hì trực tiếp nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn sờ sờ đầu của cô, cười nói: “Chờ sau này có tiền đổi cái khác cho em.”
” Không sao, cái này em cũng rất thích!” Tiểu Thỏ giơ cái nhẫn kia cười
đến đôi mắt cong trăng lưỡi liềm, “Anh nước chanh, anh đưa em nhẫn có
phải liền đại biểu em đã chính thức trở thành bạn gái của anh hay
không?”
“. . .” Trên mặt Trình Chi Ngôn lập tức trở nên đỏ ửng rõ ràng.
”Ha ha, không trả lời chính là ngầm thừa nhận.” Tiểu Thỏ vẻ mặt bỡn cợt
nhìn anh, cúi đầu sờ sờ nhẫn, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy vì sao anh không trực tiếp đưa em một cái nhẫn đeo trên tay, tại sao treo ở trong
dây chuyền?”
”Em không cần đến trường sao?” Trình Chi Ngôn không
nói gì nhìn cô nói: “Trường trung học phụ thuộc cực kỳ nghiêm khắc bắt
yêu sớm, em cẩn thận bị hiệu trưởng để mắt.”
”Ai nha, đã quên. . .” Tiểu Thỏ nghịch ngợm thè lưỡi hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ.
” Nhưng mà...Em còn chưa chuẩn bị quà tặng đưa cho anh nước chanh...”
Tiểu Thỏ chần chờ một chút, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: “Anh muốn quà
gì?”
”Không sao, em đã đưa.” Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ cánh môi chính mình, thanh âm trầm thấp nói.