Editor Quỳnh Nguyễn
Sau khi có suy nghĩ đó, Hạ Vân Hi lại nhìn về Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, đột nhiên cảm thấy, trong ánh mắt anh hiện đầy vẻ yêu thương, thật sự không hề giống như của anh trai đối với em gái, trái lại như là đối xử như người yêu, còn có tư thế anh ôm cô, bình thường anh em làm sao có khả năng ôm như vậy mà vẫn không buông tay ra.
Lúc anh nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu, khi anh nói với cô, khóe miệng luôn mang theo một nụ cười nhợt nhạt, loại cảm xúc đó xuất phát từ trong tận nội tâm mà có, làm sao có thể là tình cảm của anh trai đối với em gái!?
Hạ Vân Hi dùng sức cắn môi mình, chỉ cảm thấy trái tim mình không ngừng chìm xuống, rõ ràng vẫn đang trong không khí tháng 10 ấm áp, nhưng cô lại có cảm giác như mình đang trong một hồ băng ở giữa mùa đông khắc nghiệt, chỉ thấy lạnh giá thấu xương.
Ha ha.....
Cô thích cậu ấy 3 năm nha, nhưng cậu lại yêu thích một nữ sinh lớp 6!?
Cô có làn da trắng, có dáng đẹp, một cô gái xinh đẹp trước lồi sau cong, đến cuối cùng lại không sánh được với cô gái như học sinh tiểu học đến bộ ngực còn chưa phát triển???
Hạ Vân hi nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, rốt cuộc cũng phải bỏ đi.....
Không cam lòng, cô ta thật sự không cam lòng.....
Nhưng mà......
Trên đường Hạ Vân Hi bỏ đi, sau cơn tức giận, dần dần cũng trở lại tỉnh táo.
Cuối cùng cũng chỉ là những suy đoán của cô ta, Trình Chi Ngôn đã nói là tình cảm anh em, cô ta vẫn không có kết luận, từ đầu đến cuối, cô ta đều cảm thấy chính mình vẫn còn một tia hy vọng.
Ngày hôm sau tại buổi tối tự học, Hạ Vân Hi chần chừ một hồi lâu, rốt cuộc quyết định viết một tờ giấy, đưa cho Trình Chi Ngôn:“Tớ có thể hỏi cậu một chuyện được không? Xin cậu nhất định hãy trả lời tớ thật lòng , được không? ^-^ “
Trình Chi Ngôn mở tờ giấy kia ra, nhìn lướt qua, hơi nhíu mày, tiện tay viết: “Có chuyện gì?”
Hạ Vân Hi nhìn chằm chằm 3 chữ trên tờ giấy, trong lòng rối bời một hồi, cuối cùng quyết định, lấy bút ra viết:“Cậu thực sự đã có bạn gái? (không phải là cái cớ để cậu dùng để từ chối các cô gái đúng không?)”
Trình Chi Ngôn nhìn câu hỏi, trầm mặc một chút, sau đó liền viết xuống câu trả lời:“Ừ.”
Tờ giấy lại từ Trình Chi Ngôn truyền lại vào tay Hạ Vân Hi, cô ta cầm tờ giấy trong tay, hít vào một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh, ngón tay có chút run rẩy cuối cùng cũng mở ra, nhìn thấy một chữ “Ừ”, trong lòng đè xuống từng chút khổ sở.
Con mắt cô ta nhìn chằm chằm chữ “Ừ” một hồi lâu, đến một lúc khi cảm thấy chữ kia có chút xa lạ, lúc này mời thật sự thở ra một cái, tiếp tục hỏi:“Bạn gái cậu, là người lần trước ở bệnh viện tổng hợp, lúc ở bệnh viên đa khoa truyền nước , là cô gái ngồi bên cạnh cậu đó sao? Tớ nhớ không lầm, cô gái đó bây giờ đang học lớp 6?
Cầm tờ giấy nhắc lại quá khứ, Trình Chi Ngôn không có động tĩnh.
Cuối cùng, anh lấy bút viết xuống một chữ, rồi truyền giấy trở lại.
Hạ Vân Hi mở tờ giấy ra, lấy đầy đủ nghị lực nhìn vào chữ một chữ kia “ Đúng!”, phát hiện ra trong đầu, trở lên trống rỗng.
Từ phía sau cô ta, đột nhiên xuất hiện một cánh tay, cầm lấy tờ giấy trong tay cô.
Hạ Vân Hi giật mình, liền quay đầu lại, phát hiện ra đó là giáo viên chủ nhiệm, đang cau mày đọc nội dung tờ giấy, tim đập trở nên hồi hộp.
Giáo viên chủ nhiệm xem xong tờ giấy, ánh mắt đầy vẻ thích thú, lại quét một vòng tới Trình Chi Ngôn, đưa tay gõ gõ bàn của cô ta, ra hiệu cô ta cùng mình đi ra ngoài.