Editor: May
Từ cục dân chính trở về lần nữa, lại dùng thời gian khoảng hai mươi phút.
Trình Chi Ngôn vàTiểu Thỏ vừa mới vào cửa nhà, liền nhìn thấy tất cả các thân thích trong nháy mắt xoay đầu lại.
Lão Trình nhíu lông mày lại hỏi Trình Chi Ngôn: “Các con đi chỗ nào mua pháo hoa? Lâu như thế mới trở về, qua một lát nữa, cục dân chính người ta sẽ tan việc.”
“Đúng vậy, vội vàng, hiện tại chúng ta ra cửa, đuổi tới trước khi tan sở buổi trưa, còn có thể lĩnh được.” Chu Nguyệt gật gật đầu, phụ họa lão Trình nói.
Các thân thích trong nhà lập tức xôn xao lên, nguyên một đám liền chuẩn bị đi ra cổng.
Trình Chi Ngôn đứng ở tại chỗ, khẽ mỉm cười với bọn họ, sau đó từ trong lòng xuất ra hai bản giấy hôn thú, quơ quơ nói với mọi người: “Thẹn thùng, vừa rồi thuận tiện đi lĩnh chứng, liền không phiền toái mọi người đi theo bọn con.”
Trong phòng khách bỗng chốc liền an tĩnh lại.
Lão Trình và Chu Nguyệt còn có mẹ Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm hai quyển sổ đỏ nhỏ trong tay Trình Chi Ngôn thẳng sững sờ.
Đây chỉ là thời gian đi siêu thị một chuyến, sao hai người đã lĩnh chứng xong rồi??
Sau một lát im lặng, trong phòng khách bỗng chốc liền huyên náo lên.
“Hai người các con lĩnh chứng khi nào!?” Lão Trình hổn hển rống giận hỏi Trình Chi Ngôn.
“Vừa rồi.” Trình Chi Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt nói với ông.
“Chính là lúc đi siêu thị??” Chu Nguyệt hỏi tới ngay sau đó.
“Thẹn thùng, tụi con hoàn toàn không có đi siêu thị, chỉ là mượn cớ đi siêu thị, đi cục dân chính một chuyến mà thôi.” Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ, đứng thẳng người ở trong phòng khách, vẻ mặt mỉm cười thản nhiên nhìn bọn họ nói.
“...”
“...”
Lão Trình và Chu Nguyệt nhìn thoáng qua nhau, đột nhiên hai người liền vén tay áo lên lao về phía Trình Chi Ngôn.