Editor: May
“Cảm giác tốt hơn chưa??” Trình Thi Đồng cười tủm tỉm nhìn anh, duỗi tay cầm lấy hộp cơm trên tủ đầu giường, một lần nữa nhét vào trong tay anh nói: “Có thể tiếp tục ăn bữa sáng không??”
“Ừ.” Cố Ninh Thư cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn cầm đôi đũa vàng nhỏ cô mang đến kia, yên tĩnh ăn cơm.
Ánh mặt trời ngoài cra sổ xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt rơi vào trong phòng, lưu lại trên mặt đất quang ảnh loang lổ.
Lúc ba mẹ Cố Ninh Thư đi tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Con trai đã trầm mặc rất nhiều ngày của bọn họ, cuối cùng mặt mỉm cười ngồi ở trên giường bệnh, vừa trò chuyện với Trình Thi Đồng, vừa ăn cơm.
Mẹ Cố Ninh Thư khi thấy một màn như vậy, nhịn không được lệ rơi đầy mặt.
Ba Cố Ninh Thư khẽ thở dài một hơi, duỗi tay vỗ vỗ bả vai mẹ anh, xem như an ủi bà một chút.
Sau khi chính thức tựu trường, Trình Thi Đồng liền bắt đầu trường học, bệnh viện, cuộc sống một đường hai điểm.
Thân thể Cố Ninh Thư đã ngày từng ngày dần dần chuyển biến tốt đẹp, miệng vết thương dần dần khép lại, siêu vi trùng HIV ở dưới tác dụng của thuốc, cùng lúc hoạt tính dần dần giảm bớt, tế bào miễn dịch bản thân, cũng đang không ngừng gia cố.
Trong nháy mắt, mùa đông ẩm ướt âm lãnh liền đi qua, lại trong nháy mắt, mùa xuân sáng rỡ cũng đi qua.
Khi chim bắt đầu ở trên cây không ngừng kêu hót, lúc ánh mặt trời càng ngày càng nóng liệt chói mắt, mùa hè, thật sự đến.
Bởi vì nằm viện thời gian quá dài, sau học kỳ một đại học, Cố Ninh Thư gần như ở vào trạng thái tạm nghỉ học, cho nên, khi nghỉ hè tiến đến, Trình Thi Đồng vẻ mặt cười xấu xa nhìn anh nói: “Nói cho anh biết một tin tức tốt và một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào trước??”
Cố Ninh Thư đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng bệnh, dựa lưng vào thủy tinh trong suốt, ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, nhuộm lên hình dáng anh một tầng vầng sáng nhàn nhạt, bóng dáng anh tà tà ấn trên mặt đất, liên tục kéo dài đến dưới chân Trình Thi Đồng.
Anh suy nghĩ một chút, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trình Thi Đồng, khóe môi khẽ câu dẫn ra nói: “Nghe tin tức tốt trước đi.”