Editor: May
“A... Được rồi...” Tiểu Thỏ nhún nhún vai, nhìn thân ảnh dần dần đi xa của Trình Thi Đồng, dắt Trình Chi Ngôn đi tới chỗ bán hương.
Rời khỏi hai người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, Trình Thi Đồng thở dài một hơi, mấy ngày qua, tâm tình cô liên tục hết sức đè nén, lúc trước là vì Cố Ninh Thư sinh mạng nguy hiểm trong một sớm một chiều, làm cho cô không có thời gian suy tư chuyện này, trước mắt, bệnh tình Cố Ninh Thư đang chuyển biến tốt đẹp ngày từng ngày, cuối cùng cô cũng không thể không đối mặt với vấn đề này.
Thật ra ngày đó lúc đối mặt với Cố Trừng Tịch, mặc dù cô biểu hiện hết sức tiêu sái, nhưng dù sao đó cũng là lần đầu tiên của cô...
Trong lòng cô lúc nào cũng là có một gút mắc, không giải được, cũng không xem nhẹ được.
Người này, tùy tiện là ai cũng tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại là anh trai Cố Ninh Thư, cô hoàn toàn không biết mình nên mở miệng giải thích với Cố Ninh Thư như thế nào...
Chẳng lẽ muốn nói với anh, thẹn thùng, bởi vì anh trai anh lớn lên rất giống anh, trong khoảng thời gian ngắn thần chí em không rõ, đã leo lên anh ta??
Vậy cô giải thích lai lịch người anh trai này như thế nào?
“Chao ôi...” Trình Thi Đồng lại thở dài một hơi, cúi đầu, chẳng có mục đích đi tới trong sân chùa này.
Chỉ là... con người, càng không muốn gặp được cái gì, lại càng sẽ gặp phải cái đó.
Trình Thi Đồng cúi đầu lắc lư ở khắp nơi trong chùa, hoàn toàn không nhìn đường.
Đang di chuyển, đầu cô liền đụng vào một người phía trước.
“A - - xin lỗi, xin lỗi... Tôi không phải cố ý...” Trình Thi Đồng duỗi tay che đầu của mình ngẩng lên, sau đó khi nhìn rõ gò má thanh tú soái khí của người trước mắt kia, cả người đều sửng sốt.
“Cố Trừng Tịch??”
Đây có tính là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay hay không??