Editor: May
“Thương hương tiếc ngọc??” Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày, nhìn cô hỏi.
“Ách... Ha ha...” Tiểu Thỏ tiếp tục cười ngượng ngùng.
“Về nhà.” Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, xoay người tiếp tục mở cửa, sau đó trực tiếp rảo bước tiến vào cửa nhà.
“A...” Tiểu Thỏ đuổi theo sát.
“Ngôn Ngôn, Tiểu Thỏ, đã về rồi??” Trong phòng khách, lão Trình và Chu Nguyệt đang ngồi trên sô pha xem ti vi, nghe được nơi cửa chính có tiếng vang, liền đồng thời xoay đầu lại, nhìn về phía cửa.
“Ba, mẹ.” Tiểu Thỏ cười tủm tỉm hô một tiếng.
“Thỏ Thỏ ngoan ngoãn.” Chu Nguyệt ngồi trên sô pha, vẫy vẫy tay với Tiểu Thỏ, ý bảo cô ngồi đến bên cạnh mình.
Tiểu Thỏ cọ đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh Chu Nguyệt.
Bước chân chuẩn bị lên lầu của Trình Chi Ngôn ngừng một chút, sau đó xoay người, cũng đi phòng khách, ngồi xuống ở bên cạnh lão Trình.
“Ngôn Ngôn, con về phòng của con đi, mẹ có chuyện nói với Tiểu Thỏ, con ngồi ở đây làm gì??” Chu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua con trai của mình, thuận miệng nói.
“Mẹ có lời gì mà chỉ có thể nói với con dâu của mẹ, không thể nói với con trai của mẹ??” Trình Chi Ngôn ngẩng đầu liếc về mẹ mình một cái, thuận tay cầm hạt dẻ trên bàn trà lên, vừa bóc vừa thuận miệng nói: “Nói nghe một chút.”
“Chậc, tên nhóc thúi con, hiện tại lớn lên, cánh cứng cáp rồi, đều không nghe lời của ta nữa.” Chu Nguyệt trừng Trình Chi Ngôn một cái, giọng nói hung hiểm nói.
“...” Trình Chi Ngôn liếc bà một cái, không trả lời, nhưng người lại vẫn ngồi ở chỗ kia, cũng không có ý tứ muốn rời khỏi.
Chu Nguyệt trừng anh nửa ngày, cũng không có biện pháp, chỉ đành xoay đầu lại, cười tủm tỉm vỗ vỗ tay Tiểu Thỏ, lời nói thấm thía hỏi: “Tháng năm năm nay Tiểu Thỏ hẳn sẽ qua sinh nhật tròn mười chín tuổi đi??”
“Vâng.” Tiểu Thỏ gật gật đầu.
“Chao ôi, chỉ chớp mắt liền mấy chục năm qua rồi a.” Chu Nguyệt cúi đầu cảm khái một tiếng nói.