Editor: May
“Kỷ Lâm Khải...” Trình Chi Ngôn cắn răng, từ trong kẽ răng bay ra mấy chữ này.
“Thế nào??”
“Mời chú hai tiếng sau lại gọi điện thoại tới đây, hiện tại tôi có chút việc gấp... ưm... Muốn giải quyết...” Sau khi Trình Chi Ngôn giọng nói gian nan nói xong câu này, không đợi Kỷ Lâm Khải trả lời chính mình liền trực tiếp cúp điện thoại.
Anh gần như là trực tiếp ném điện thoại di động ra ngoài.
Một giây sau, liền xoay người một cái, triệt triệt để để ép người nào đó đang không ngừng lỗ mãng ở trên người mình xuống.
Tiểu Thỏ vốn là trêu chọc anh trêu chọc đến vui vẻ, vội vàng không kịp chuẩn bị bị anh ôm trở mình, chỉ cảm thấy hoa mắt, anh cực kỳ đè nén vẻ mặt đã xuất hiện ở trước mắt mình.
“Ách... Cái kia... Anh nước chanh, anh gọi điện thoại?? Sao lại nhanh như thế...??” Tiểu Thỏ sững sờ, một đôi mắt ướt át nhìn đáy mắt tĩnh mịch gần như không thấy đáy của anh, giọng nói yếu ớt hỏi.
“Không có, chỉ là anh trực tiếp cắt đứt.” Trình Chi Ngôn híp một đôi tròng mắt, ánh mắt phát ra ánh sáng nguy hiểm nhìn cô.
“Khụ khụ... cuộc điện thoại quan trọng như thế, anh nói cúp liền cúp... như vậy không tốt lắm đâu??” Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, ánh mắt dè dặt nhìn Trình Chi Ngôn, thấp giọng hỏi.
“Không phải em hy vọng anh vội vàng cúp điện thoại sao, hửm??” Trình Chi Ngôn cúi đầu, cánh môi ấm áp ấn ở trên cổ thon dài trắng nõn của cô, sau đó hung hăng cắn cô một ngụm.
“Ai da... rất đau... sao anh lại cắn em...” Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên cổ hung hăng đau lên, nước mắt bỗng chốc liền nhịn không được chảy ra.
Cô duỗi tay che cái cổ của mình, một đôi mắt lưng tròng nhìn về phía Trình Chi Ngôn, đáng thương hỏi.
“Em cứ nói đi??” Trình Chi Ngôn mỉm cười, vui vẻ lại hoàn toàn không có đạt tới đáy mắt.
Anh tiếp tục cúi đầu, cánh môi dọc theo mềm mại của cô, mãi cho đến bụng bằng phẳng của cô, lại dọc theo bụng cô, một đường đi xuống...