Editor: May
Cố Ninh Thư khẽ tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, ở sau khi đối phương lại hỏi là ai một lần nữa, cuối cùng thấp giọng mở miệng: “Anh...”
Trong điện thoại bỗng chốc liền yên tĩnh trở lại.
Sau khi trầm mặc rất lâu, Cố Trừng Tịch có chút không quá chắc chắn hỏi: “Cố... Ninh Thư??”
“Là em.”
“...”
“...”
Lại là trầm mặc thật lâu.
“Chú... Tại sao có thể có số điện thoại của tôi??” Cố Trừng Tịch có chút bất an quay đầu nhìn bầu trời ngoài văn phòng, chẳng lẽ... Đồng Đồng nói chuyện giữa hai người cho Cố Ninh Thư??
“Dãy số của anh vẫn luôn lưu ở trong điện thoại di động của em, rất nhiều năm rồi.” Cố Ninh Thư nói khẽ: “Rất nhiều năm trước, em đã biết rằng chính mình có một người anh trai cùng cha khác mẹ.”
“Sao chú lại biết??” Cố Trừng Tịch khẽ ngơ ngác một chút, ba của anh... cũng chưa từng nói qua với người nhà ông về sự tồn tại của anh đi...
“Nói như thế nào đây...” Cố Ninh Thư nhịn không được cúi đầu cười một tiếng nói: “Ba cho rằng chuyện ông ấy làm trước kia, cho tới bây giờ không có ai biết, nhưng trên thế giới này sao có thể có tường không bị gió lùa chứ, mẹ và em, chỉ là làm bộ như không biết rõ mà thôi. Ông ấy không muốn nói, mẹ cũng liền không hỏi.”
“...” Cố Trừng Tịch trầm mặc, không nói gì.
“Anh... Anh còn nhớ rõ... Trình Thi Đồng không??” Cố Ninh Thư thấy anh ấy nãy giờ không nói gì, chần chờ một chút, chính là vẫn hỏi anh ấy một tiếng.
Trong nháy mắt trong lòng Cố Trừng Tịch lỡ một nhịp đập, sau một lát tim đập mạnh và loạn nhịp, anh thấp giọng hỏi: “Chú... Nhắc đến cô ấy làm gì??”
“Cô ấy hẳn là người anh rất thích đi??” Cố Ninh Thư nhìn trong phòng bệnh tràn ngập tái nhợt, cứ thế nói với anh ấy: “Rất nhiều năm trước, đại khái là lúc em lên lớp năm, khi đó em vừa mới chuyển học, mẹ cũng bề bộn nhiều việc, em biết rõ ba cho anh chìa khóa nhà chúng ta, nhưng anh rất ít tới đây, có một ngày lúc em tan học, ở dưới bàn sách nhặt được một quyển sổ rất cũ kỹ, tờ thứ nhất bên trong, viết tên anh.”