Editor: May
“Ai có thể so với cậu!! Cậu là người đi nhà trẻ liền yêu sớm!!” Trình Thi Đồng xoay người lại, dùng sức cào ngứa Tiểu Thỏ.
“Chao ôi, cậu làm gì, cậu đây là thẹn quá hoá giận a?? Cậu còn như vậy tớ sẽ hô phi lễ đó!!” Tiểu Thỏ bị cô ấy cào cười không ngừng, đều sắp muốn không thở nổi.
...
Nghỉ hè liền chậm rãi trôi qua ở trong kỳ vọng với tương lai và lo lắng đề phòng của Trình Thi Đồng.
Lúc tháng chín khai giảng, cô nhìn thấy Cố Ninh Thư hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt mình, nhịn không được nước mắt vui mừng.
“Đừng khóc.” Cố Ninh Thư cười đứng ở trong đại sảnh đón máy bay người đến người đi, duỗi tay ôm cô vào trong ngực mình nói: “Anh đây không phải là rất tốt đến đón em sao??”
“Em... em cảm động một chút cũng không được ư...” Trình Thi Đồng vừa lau mắt, vừa dùng sức đấm anh.
“Được.” Cố Ninh Thư tiếp tục cười, duỗi tay tiếp nhận hành lý trong tay cô, dắt tay cô, vừa đi ra ngoài sân bay vừa thấp giọng hỏi: “Muốn ăn cái gì, anh dẫn em đi.”
“Ừ... em muốn ăn vịt nướng...”
“Được, đi Toàn Tụ Đức??”
“Em muốn ăn hai con!!”
“Béo chết em...”
“Ha ha ha, anh dám ghét bỏ em...”
Trình Thi Đồng vừa kéo cánh tay anh đi ra ngoài, vừa dùng tay chọt anh.
Ngày, cứ như vậy một ngày một ngày trôi qua.
Trong nháy mắt, năm hai đại học này, lại trôi qua.
Mỗi một lần nghỉ đông và nghỉ hè, đối với Trình Thi, đều là dày vò.
Ở trong cuộc sống cô không nhìn thấy anh, cô rất sợ anh sẽ phát sinh ngoài ý muốn gì đó.