Editor: May
Cho đến sau khi trong hô hấp cô, đều tràn đầy hơi thở của anh, Trình Chi Ngôn mới vừa lòng thỏa mãn chậm rãi dời khỏi môi mình.
Nhưng mà tay anh ôm vòng eo cô, lại vẫn không có buông ra, thậm chí còn càng thêm dùng sức hơn vừa rồi.
Tiểu Thỏ bị anh hôn môi đến gần như không thở nổi, giờ phút này cuối cùng anh cũng buông chính mình ra, cô vội vàng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, một đôi mắt ướt át giống như bịt kín một tầng sương mù nhàn nhạt, thoạt nhìn mông lung, cánh môi đỏ thắm của cô, lúc ở trong xe liền bị anh hôn đến có một chút sưng phồng lên, giờ phút này, sau khi lại bị anh hôn hung ác lần nữa như thế, càng thêm sưng lợi hại.
Sau đó, giọng nói trầm thấp mà dồi dào từ tính cả anh, liền trầm thấp vang lên ở bên tai cô: “Tiểu Thỏ...”
“Ừ...” Đầu Tiểu Thỏ dựa vào trên bờ vai anh, vẫn dùng sức thở hổn hển, cho nên một câu trả lời này của cô, nghe liền mềm mại nhu nhu, lộ ra đặc biệt nhu thuận.”
“Mới trước đây, lần đầu gặp được em, cảm thấy em mềm mại, trắng trắng, xác thực giống như tên của em, như một con thỏ trắng nhỏ.” Trình Chi Ngôn đè cô ở trên tường, cánh môi ở bên tai cô trầm thấp chậm rãi nói: “Khi đó mặc dù còn chưa có yêu em... như bây giờ, nhưng mà nhịn không được nghĩ muốn tới gần em, bảo vệ em, cái loại cảm giác này, giống như em là con thỏ nhỏ anh nuôi, mỗi ngày đút em một chút thức ăn ngon, em liền cao hứng không còn hình dáng gì...”
“Này...” Tiểu Thỏ bị anh nói đến đầu đầy hắc tuyến, cái gì gọi là con thỏ nhỏ anh nuôi?? Chẳng lẽ ngay từ đầu anh chính là xem mình là sủng vật để nuôi ư??
“Hiện tại em chậm rãi lớn lên...” Trình Chi Ngôn vừa nói vừa hôn vành tai cô, tiếp tục nói: “Giống như là rốt cuộc đã nuôi được con thỏ trắng trẻo mập mạp, bị đưa đến cửa hàng sủng vật, mỗi một người tiến vào, đều cảm thấy em thật đáng yêu, muốn mua em về... Ừ... Bất luận nam nữ già trẻ...”
“Này này... ví dụ này của anh không quá thích hợp đi??” Tiểu Thỏ nghe nghe, cuối cùng nhịn không được duỗi tay đẩy Trình Chi Ngôn một phen nói: “Cái gì gọi là đưa đến cửa hàng sủng vật hả?? Anh đây là còn định bán em đi sao??”
“Dù sao...” Trình Chi Ngôn vừa dây dưa lỗ tai cô, vừa cười trầm thấp nói: “Càng ngày càng muốn giấu em đi, mỗi ngày chỉ có một mình anh có thể nhìn thấy...”