Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 344: Chương 344: Thật là chị dâu 5




Chương 344. Thật là chị dâu 5

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trương Vũ Phi hướng tới bọn họ khoát tay, trong thanh âm mang theo một tia ý khóc nói: “Đừng để ý chúng ta, để cho chúng ta nôn một hồi... Nôn...”

????

Trên đầu Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn tràn ngập dấu chấm hỏi.

Lại năm phút đồng hồ, ba người bọn họ rốt cục dừng lại, vẻ mặt suy yếu ngồi ở trên bồn hoa nhìn Trình Chi Ngôn nói: “Không thể tưởng được sư phó xe taxi thành phố Z các cậu trâu bò như vậy... Phía trước rõ ràng đều không có đường còn có thể cứng rắn tìm cách đi... Mắt thấy một chiếc xe công cộng bên cạnh tới đây còn có thể chui qua xe công cộng... Mẹ kiếp... Lão tử đều nhanh bị hù chết rồi.”

“A.... . .” Trình Chi Ngôn nhìn bọn họ ảm đạm cười nói: “Nghe nói gần đây có cái công ty xe taxi mới tới mấy cái tay đua xe xuất ngũ, có lẽ đúng lúc là bị các ngươi đụng phải đi...”

Cái gì?

Kỷ Lâm Khải nhất thời mở to hai mắt nhìn, thuê tay đua xe xuất ngũ?

Này không khoa học a!

“ Không phải.” Trình Chi Ngôn kiên nhẫn nói: “Có quá nhiều người còn muốn chuyên môn ngồi xe bọn họ a.”

“Thật là đáng sợ. . .” Vương Thước vẫy vẫy tay, thanh âm suy yếu nói: “Đua xe kích thích, giá sinh mệnh rất cao a... Lại cũng không muốn đụng phải.”

“Cho nên. . .” Trong mắt Tiểu Thỏ đồng tình nhìn bọn họ, thanh âm yếu ớt hỏi: “Các anh còn có khẩu vị ăn cái gì sao?”

“Có! Nhất định phải có!” Kỷ Lâm Khải vừa nghe đến mấy chữ ăn cái gì lập tức đầy máu sống lại, “Nhanh, để cho tớ ăn một chút gì an ủi.”

“. . .”

Tiểu Thỏ nháy mắt đầu đầy hắc tuyến.

Quảng trường thành phố Z, từ lầu 5 đến lầu 7 toàn bộ đều là nhà ăn.

Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ còn có ba người ký túc xá ở trong thương trường đi tới, thình lình liền nghe được một cái thanh âm trong trẻo ở phía sau gọi: “Chú nhỏ? Tiểu Thỏ?”

Trình Chi Ngôn quay đầu lại liếc mắt một cái liền thấy Trình Thi Đồng đứng cách bọn họ không xa hướng tới bọn họ vung mạnh tay.

Hôm nay cô mặc áo lông màu đỏ, trên mũ còn có trên cổ tay áo khảm một vòng lông trắng mềm, phía dưới là một váy dài màu trắng gạo, lại thêm một đôi giày màu rám nắng, tóc đẹp đen tuyền buộc thành một cái đuôi ngựa buông xuống ở sau ót, vật trang sức là cái nơ con bướm màu đỏ, nhìn giống như cô bé quàng khăn đỏ đáng yêu.

Trương Phi bọn họ nháy mắt mở to hai mắt nhìn, lại một cái cô bé xinh đẹp!

“Chú nhỏ, hai người ra ngoài hẹn họ à?” Trình Thi Đồng ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, vẻ mặt bát quái hướng tới bọn họ hỏi.

“ Không phải.” Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, mặt hiện tươi cười nhìn cô, thanh âm trầm giọng nói: “Đúng lúc bạn học đại học chú tới thành phố Z chơi, cho nên theo chân bọn họ đi ra ăn một bữa cơm.”

“Oa?” Trong mắt Trình Thi Đồng nghi hoặc hướng tới ba vị nam sinh phía sau Tiểu Thỏ và Trình Chi Ngôn nhìn qua.

Có một người nhìn mập mạp, lúc cô nhìn đến xấu hổ khoát tay áo cùng cô.

Còn có một người mặt mũi thanh tú hướng cô gật gật đầu.

Cuối cùng một người vẻ mặt dáng vẻ thư sinh hướng cô cười nheo mắt.

“Chú nhỏ, chú không giới thiệu một chút sao?” Trình Thi Đồng nhìn ba người bọn họ, chớp chớp mắt hỏi.

“Kỷ Lâm Khải, Vương Thước, Trương Vũ Phi.” Trình Chi Ngôn lời ít mà ý nhiều chỉ ba người bọn họ một lần.

“ Chào em gái.” Ba người bọn họ cười tít mắt hướng tới Trình Thi Đồng chào hỏi.

“Phốc xuy” một tiếng, Trình Thi Đồng bật cười.

“Đây là cháu gái tớ, không phải em gái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.