Editor: May
“Anh biết rõ bà ngoại em qua đời, khiến cho em rất thương tâm.” Trình Chi Ngôn trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Thỏ yên lặng nắm lấy cánh tay mình, vừa đi đường vừa hít mũi, mới vừa rồi giọng nói còn có chút tức giận nhịn không được liền mềm nhũn ra nói: “Xin lỗi, khi đó anh đang đi công tác ở vùng khác, không thể kịp thời trở về gấp với em.”
“Em không trách anh...” Tiểu Thỏ cúi đầu, giọng nói ong ong nói.
Nhưng nước mắt, lại không khống chế nổi rót thẳng xuống.
Thật ra, coi như là ngoài miệng nói không trách cô, nhưng trong lòng lại ít nhiều gì có chút chờ đợi...
Mong mỏi ở những ngày cô thương tâm như vậy, anh có thể đột nhiên xuất hiện, đứng ở trước mặt của mình, đưa cánh tay ra, ôm cô vào trong lòng anh, tựa như là mới trước đây vậy, nhẹ nhàng an ủi cô nói ở bên tai cô: “Đừng thương tâm, đừng khổ sở, có anh ở đây, anh ở nơi này bồi em.”
Nhưng mà trên thực tế...
Nhưng sau khi qua nhiều ngày như thế, anh mới vội vã đuổi trở về.
Tiểu Thỏ dùng sức hít mũi một cái, sau khi nói xong câu nói kia, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa.
Bước chân Trình Chi Ngôn lại là khó khăn dừng lại.
Anh xoay người lại, đối mặt với Tiểu Thỏ, một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ đông lạnh đến lạnh băng băng của cô, đôi mắt trong suốt rất nghiêm túc nhìn cô, thấp giọng chậm rãi nói với cô: “Thực không có trách anh sao??”
“Ừ...” Tiểu Thỏ bị buộc ngẩng đầu lên, một đôi mắt ướt át nhìn anh.
“Nhưng anh vẫn muốn nói một câu xin lỗi.” Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, nhịn không được thở dài một hơi nói: “Xin lỗi, không thể bồi ở bên cạnh em.”
“...” Tiểu Thỏ nhìn đôi mắt ngọc như mực của anh, bên trong mắt là ôn nhu, ôn nhu giống như một bãi nước xuân, trong nháy mắt nhường thanh khiết hòa tan ở trong đó.
Không biết rõ vì sao, anh chỉ nhìn cô như vậy, lại thủ thỉ thù thì an ủi cô, liền để cho cô cảm thấy cảm giác khó chịu trong lòng kia bỗng chốc tốt lên rất nhiều.
“Em thực không có trách anh.” Giọng nói Tiểu Thỏ giống như muỗi hừ nói một câu với Trình Chi Ngôn.