Editor: May
“Ưm... Đau...” Trình Thi Đồng nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh, nhưng mà cảm giác nóng rang trong thân thể kia lại trong nháy mắt bao trùm đi cảm giác đau đớn của cô.
Thân thể mềm nhũn của cô nhịn không được tới gần trên người anh, giọng nói mềm mại nhu nhu làm nũng với anh: “Đừng có ngừng a... Tiếp tục...”
Cố Trừng Tịch ở sau một lát tim đập mạnh và loạn nhịp, cúi đầu hôn cánh môi đỏ thắm của cô, thân thể chậm rãi động.
Trình Thi Đồng cảm giác trên người mình rất nóng rất nóng, nhưng mà mỗi một lần động tác của an, đều làm cho cô giống như đưa thân vào trong nước biển mát lạnh, cô cảm giác mình trở nên rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ giống như là con cá phun ra bong bóng trong biển, chậm rãi nổi trên mặt nước, sau đó lại chậm rãi từ từ trôi về không trung.
Suốt cả đêm, cô cũng cảm giác mình giống như là trôi lơ lửng ở trên mặt nước xanh thẳm, nhìn bầu trời sáng rỡ mà trong xanh, đung đưa tới lui.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời sáng chói xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu rọi vào trong phòng, cuối cùng Trình Thi Đồng cũng chậm rãi mở mắt ra.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà gian phòng phát ngây ngốc một hồi, đầu mơ mơ màng màng cuối cùng cũng nhớ tới, tối ngày hôm chính mình giống như nằm mơ dán lên Cố Ninh Thư...
Chỉ là dưới mắt Cố Ninh Thư trong mộng, tựa hồ là có một nốt ruồi giọt lệ...
Cố Ninh Thư... Dưới mắt anh sẽ không có nốt ruồi a...
Trình Thi Đồng khẽ động động thân thể, lúc này mới phát hiện ngang hông mình lại có thể còn gác một cánh tay, trong lòng cô nhất thời lộp bộp một chút, không phải chứ, tối hôm qua cô thực leo lên Cố Ninh Thư??
Từ trên đùi truyền đến từng đợt cảm giác đau nhức, làm cho cô nhịn không được bỗng chốc thẹn thùng đứng lên, ai da... Giống như là thật nha...
Hai tay cô che mặt của mình, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn sang người nằm bên cạnh kia.
Sau đó, cả người liền sửng sốt...