Tiểu Thỏ vội vàng quay đầu đi, quả nhiên thấy Trình Chi Ngôn ngồi ở
ghế tựa bên cạnh mình, một bàn tay treo bình truyền nước, một bàn tay
cầm sách vở, đang cười như không cười nhìn mình.
Hô...
Không tồi...
Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới hồi phục tinh thần, “Không
đúng, không phải chỉ có anh nước chanh cảm mạo phát sốt sao? Tại sao
trên tay con cũng truyền nước a?”
” Chu mẹ thấy hai người các con không rời giường liền đi vào một chút, phát hiện hai con đang nằm ở trên giường phát sốt a.”
Mẹ Tiểu Thỏ vừa ngồi ở bên cạnh cô bóc quả cam vừa hướng tới cô giải thích nói: “Vừa rồi anh nước chanh con đã tỉnh lại trước con, chúng ta đều đã biết rõ, ngày hôm qua là nó cảm mạo phát sốt trước, con còn nấu cháo
cho nó ăn, ban đêm con vẫn ôm nó kêu lạnh, phỏng chừng chính là thời
điểm đó bị lây bệnh.”
Thật không... ? ?
Tiểu Thỏ có chút
nghi hoặc quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, đã thấy trên gương mặt trắng nõn như ngọc của anh có một nét đỏ ửng nhàn nhạt.
” Chẳng lẽ không
phải thời điểm ăn kẹo lây bệnh?” Tiểu Thỏ đưa tay gãi gãi cái ót mình,
trong thanh âm mang theo một tia trầm thấp nói.
”Cái gì thời điểm ăn kẹo?” Mẹ Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn cô, thuận tay nhét quả cam bóc xong vào tay cô.
”Ách... Không có gì...” Tiểu Thỏ vội vàng lắc lắc đầu, nhận quả cam trong tay
mẹ mình, bẻ một mảnh vứt vào trong miệng, cũng có khả năng là thời điểm
ngày hôm qua cô hôn trộm anh nước chanh bị lây bệnh...
Trong mắt mẹ Tiểu Thỏ nghi hoặc nhìn cô, lại quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn, phát hiện đỏ ửng trên mặt anh càng thêm rõ ràng.
”Chu Linh? Cậu còn ở chỗ này sao?” Đúng lúc này mẹ Trình Chi Ngôn đi đến, bà thấy Chu Linh ngồi ở bên cạnh Tiểu Thỏ, cười mở miệng nói: “Cậu bận
việc thì đi đi, hai đứa nhỏ có tớ trông rồi.”
”Cậu đã về rồi?” Mẹ Tiểu Thỏ nhìn Chu Nguyệt đi tới, cười nói: “ Tớ trước hết đi trong văn phòng khoa, một lát trở lại.”
”Đi đi, đi đi, yên tâm đi.” Chu Nguyệt hướng tới bà vẫy vẫy tay, nhìn bà
rời khỏi, sau đó cầm hai bữa sáng khác nhau trong tay đưa cho Tiểu Thỏ
và Trình Chi Ngôn nói: “Tới, ăn chút gì đi, chuyện phát sốt lớn như vậy
tại sao cũng không nói cho mẹ biết một tiếng? Ngộ nhỡ ban đêm sốt hỏng
làm sao bây giờ?”
“...” Trình Chi Ngôn tiếp nhận bữa sáng trong
tay bà, trầm mặc chốc lát, mới âm trầm nói: “Ngày hôm qua con vốn định
nói nhưng mà tốc độ chồng mẹ tắt điện thoại quá nhanh rồi.”
Cái này...” Chu Nguyệt xấu hổ cười cười, một chốc vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.
Một tay một tay mở hộp cái nắp bữa sáng ra, nhìn cháo trắng rau dưa bên trong nhịn không được thở dài nói: “Lại là ăn cháo a.”
” Bác sĩ nói hai con truyền ình nước này, chỉ có thể ăn thức ăn loãng, thức ăn mặn gì đó sẽ không tiêu hóa được.”
”Được rồi...” Tiểu Thỏ nhận mệnh liền gật gật đầu, cầm lấy thìa bắt đầu một ngụm một ngụm múc cháo bắt đầu ăn.
Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, cũng múc vài ngụm cháo, chỉ là mới ăn vài miếng liền nhíu mày nói: “Đây là cháo gì? Sao vị kỳ quái như vậy?”
”Đây là mẹ mua cháo thuốc ở bên trong nhà hàng dưới lầu bệnh viện, bổ thân thể, hai con ăn cháo trắng không có dinh dưỡng gì.”
Chu Nguyệt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, cười hướng tới anh nói.