Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 212: Chương 212: Tớ Có Bạn Gái 7




Editor: Quỳnh Nguyễn“Ách. . .Tớ.... Không nghĩ tới.” Hạ Vân Hi hơi hơi sửng sốt một chút.

”A..., quyết định như vậy đi.” Hạ Phong đi đến trước mặt Hạ Vân Hi tiếp nhận áo khoác trong tay cô ta, thuận miệng nói một câu.

Hạ Vân Hi chần chờ một chút, vẫn lại là đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn khom lưng nhìn vết thương trên cánh tay anh một chút, quan tâm nói: “Trình Chi Ngôn, cánh tay của cậu không sao chứ?”

” Không sao.” Trình Chi Ngôn nhàn nhạt trả lời một câu.

” Hoàn hảo không có thương tổn đến tay phải, nếu không không thể viết chữ rồi.” Hạ Vân Hi nhìn miệng vết thương , không có dọa người như vừa rồi, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

”Uh`m.” Trình Chi Ngôn gật gật đầu, không nói.

Không khí bên trong phòng y tế lập tức trở nên có chút xấu hổ.

” Tới tới tới, băng gạc tìm được rồi, cũng không biết người nào nhàm chán như thế, vậy mà thu dọn kho hàng một lần, làm hại cô tìm hồi lâu mới tìm được băng gạc.” Đúng lúc này cô giáo chăm sóc sức khoẻ cầm trong tay một quyển băng gạc đi đến, lúc cô nhìn thấy Hạ Vân Hi rõ ràng sửng sốt một chút sau đó cười tít mắt hướng tới Trình Chi Ngôn nói: “Đây là bạn cùng lớp sao?”

”Vâng.” Trình Chi Ngôn tiếp tục gật đầu.

” Đến xem vết thương của em sao? Khà khà thật đúng là lo lắng em a.” Cô giáo chăm sóc sức khoẻ vừa lưu loát băng bó miệng vết thương cho Trình Chi Ngôn vừa trêu ghẹo nói: “Sẽ không là bạn gái em chứ? Yên tâm, cô sẽ không theo nói chủ nhiệm lớp các em.”

“. . .” Hạ Vân Hi có chút xấu hổ địa cúi đầu xuống.

” Không phải.” Thanh âm Trình Chi Ngôn vang lên. Ở trong phòng y tế.

”A.... . .” Cô giáo chăm sóc sức khoẻ nghe ngữ khí anh đột nhiên trở nên lạnh sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng gật đầu lên tiếng.

”Em có bạn gái.” Trình Chi Ngôn tiếp tục bổ sung một câu, ánh mắt nhìn cô giáo đang băng bó miệng vết thương, đầu cũng không nâng nói một câu: “Không phải cô ấy.”

”A.... . .” Cô giáo chăm sóc sức khoẻ tiếp tục gật gật đầu theo bản năng.

“. . .” Hạ Vân Hi cắn môi ngẩng đầu lên.

Trình Chi Ngôn ngồi ở ghế tựa chính giữa phòng y tế, anh hơi hơi cúi đầu, ánh sáng phía sau cửa sổ chiếu vào, anh nghiêng người ngồi ở giữa nắng ấm như vậy, tùy ý ánh sáng sáng ngời kia chiếu lên gương mặt tuấn tú.

”Khụ khụ. . . Cái kia...” Hạ Phong mắt thấy không khí phòng y tế trở nên xấu hổ vội vàng ho hai tiếng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: “Dù sao còn có một tiết liền tan học, cậu muốn xin nghỉ cùng thầy giáo hay không, buổi tối tự học cũng đừng đến đây đi.”

”Uh`m.” Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, gật đầu lên tiếng.

Hạ Vân Hi xấu hổ đứng tại chỗ, qua một lúc lâu sau thanh âm nhẹ nhàng nói: “Tớ trước... Về lớp học.”

Nói xong cô ta liền xoay người chạy ra phòng y tế.

Cô giáo chăm sóc sức khoẻ rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng tới Trình Chi Ngôn bỡn cợt nói: “Đối đãi nữ sinh phải ôn nhu một chút, em nói như vậy, không cho người ta mặt mũi a.”

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, đôi mắt nhàn nhạt lướt qua cô giáo chăm sóc sức khoẻ một cái nói: “Em chỉ ôn nhu với người trong lòng em.”

“. . .”

Cô giáo chăm sóc sức khoẻ lập tức đã bị những lời này làm nghẹn.

Lúc tan học Trình Chi Ngôn xin chủ nhiệm lớp về nhà trước.

Hạ Vân Hi ngồi ở trên ghế nhìn bóng dáng Trình Chi Ngôn mang theo cặp sách đi ra phòng học, chần chờ một chút cũng bắt đầu thu dọn cặp sách.

” Oa, cậu làm gì vậy?” Bạn ngồi cùng bàn có chút kỳ quái nhìn cô ta thuận miệng hỏi: “Buổi tối vẫn còn lớp tự học buổi tối a, tại sao cậu bắt đầu thu dọn cặp sách vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.