Editor: May
Cố Ninh Thư cười với cô một chút, sau khi nói xong một câu nói như vậy, đôi mắt liền dần dần khép lại.
Chỉ chốc lát sau, trên dụng cụ tâm điện truyền đến từng đợt tiếng “Tất - -” chói tai.
Nước mắt Trình Thi Đồng tựa như trời mưa, ào ào rơi xuống.
“Cố Ninh Thư... Cố Ninh Thư...??” Cô nhỏ giọng hô tên anh, giống như anh chỉ là ngủ.
Nhưng mà anh chỉ an lặng yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh, nhắm mắt, không nhúc nhích.
Trình Thi Đồng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, cô nhấc làn váy áo cưới đi lên phía trước, nhẹ nhàng cầm tay anh.
Lòng bàn tay anh vẫn còn nhiệt độ, nhiệt độ cơ thể của anh còn chưa tản đi.
Anh nằm yên tĩnh như thế, sắc mặt an tường, giống như chỉ là vùi lấp vào trong giấc ngủ say.
Trình Thi Đồng nắm tay anh, nước mắt rơi xuống một giọt một giọt, cô khóc hô: “Cố Ninh Thư, anh tỉnh đi, lúc ban ngày hết thảy không phải đều hoàn hảo sao, chúng ta không phải đã thương lượng tốt ư, ngày mai em dẫn anh đi ăn bánh ngọt chocolate anh thích nhất, sao anh có thể nói không giữ lời chứ, anh tỉnh lại đi...”
Ba và mẹ Cố Ninh Thư, đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn một màn trước mắt này, nhịn không được cũng khóc lên.
Mấy bác sĩ đứng ở trong phòng bệnh, nghe Trình Thi Đồng hô từng tiếng tên Cố Ninh Thư, nguyên một đám, cũng không nhịn được đỏ vành mắt.
“Trình tiểu thư, xin nén bi thương...” Bác sĩ dẫn đầu mang khẩu trang, đỏ vành mắt, thấp giọng nói với cô.
Chân Trình Thi Đồng mềm nhũn, bỗng chốc ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, không nhúc nhích nắm tay Cố Ninh Thư, chỉ cảm thấy lòng bàn tay anh đang từ từ trở nên lạnh lẽo.
Cô cứ ngồi như vậy, nước mắt giống như dòng thác chảy, càng không ngừng rơi xuống