Editor: May
“Thực cho em à??” Tiểu Thỏ vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cái bao đỏ trước mắt kia, uây, dày như thế, bên trong nhất định đựng không ít Mao gia gia nha!!
“Nếu không muốn, anh cầm đi.” Trình Chi Ngôn vừa nói vừa làm bộ muốn thu hồi bao đỏ.
Tiểu Thỏ vội vàng nhảy lên một cái, đoạt bao đỏ trên tay anh lại, cười hì hì nói: “Hắc hắc hắc, cảm ơn anh nước chanh!! Chúc anh trong năm mới, sự nghiệp phát triển không ngừng a!!”
Trình Chi Ngôn nhìn cô, cười một cái, lại ngồi xuống ở bên người cô.
Tiểu Thỏ tò mò mở bao đỏ ra, thấy một xấp Mao gia gia thật dầy bên trong, nhịn không được chậc chậc lưỡi nói: “Uây, rất nhiều a, đây còn nhiều hơn tổng bao đỏ em nhận được mấy ngày nay luôn...”
“Ư, vui vẻ sao??” Trình Chi Ngôn duỗi tay ôm cô vào trong ngực, giọng ôn nhu hỏi.
“Ai nha, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, nói đi, anh có yêu cầu gì, em nhất định tận lực thỏa mãn anh.” Một đôi mắt ướt át của Tiểu Thỏ chuyển chuyển, lời thề son sắt nói ra với Trình Chi Ngôn.
“A... yêu cầu của anh không cao...” Khóe môi nhàn nhạt của Trình Chi Ngôn ngoéo một cái, sau đó sờ sờ đầu Tiểu Thỏ nói: “Khuya hôm nay chúng ta... Nếm thử một tư thế mới thì như thế nào??”
“...”
Mặt Tiểu Thỏ “vút” một cái, cô “bốp” một tiếng, quăng bao đỏ thật dày kia đến trên người Trình Chi Ngôn, sau đó nghiêm túc chân thành nói: “Anh đang suy nghĩ gì đấy, quan hệ giữa chúng ta, là muốn dùng tiền đến duy trì sao??”
Trình Chi Ngôn cười tủm tỉm nhìn cô, “Em biết anh không phải là ý tứ này.”
“Hừ!” Tiểu Thỏ thở phì phì quay đầu đi, không nói chuyện với anh.
“A... vậy thực không cần tiền mừng tuổi sao??” Hai ngón tay thon dài của Trình Chi Ngôn nắm cái bao đỏ kia, lắc lư a lắc lư ở trước mắt Tiểu Thỏ: “Thực không cần sao?? Không cần sao??”
“Nói đi! Tư thế gì!” Tiểu Thỏ bị anh trêu chọc không có cách nào, chỉ đành quay đầu lại, trừng một đôi mắt ướt át nhìn anh.
Dù sao cho dù cô nói không muốn, đến buổi tối, anh cũng nhất định sẽ có biện pháp của mình làm cho cô thỏa hiệp.