“ Thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Đôi mắt trong suốt của Cố Ninh Thư nhìn thẳng Trình Thi Đồng, cực kỳ nghiêm túc hướng tới cô ấy nói.
”A.... . .” Trình Thi Đồng gật gật đầu, quay đầu lại nhìn về phía Trình Chi Ngôn.
Biểu tình trên mặt Trình Chi Ngôn đã khó coi lại không thể khó coi hơn, ánh
mắt anh lạnh thấu xương hướng tới Cố Ninh Thư lườm một cái, sau đó bình
tĩnh quay đầu lại hướng tới Trình Thi Đồng lạnh lùng nói: “Thời gian
không còn sớm, cháu có thể về nhà rồi.”
”A?” Trình Thi Đồng giật
mình, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ,“ Không phải đâu, chú nhỏ, cháu
mới tới nhà chú mười lăm phút a....”
” Trở về muộn cha mẹ cháu sẽ
lo lắng.” Nhưng mà Trình Chi Ngôn tiếp tục mặt không đổi sắc hướng tới
Trình Thi Đồng nói: “Huống chi tối hôm nay cha mẹ chú hẹn người khác ăn
cơm, nói muốn dẫn Tiểu Thỏ cùng nhau đi qua, một lát nữa chúng ta phải
xuất phát.”
“. . .” Trình Thi Đồng giật giật khóe miệng, nhìn biểu tình bình tĩnh trên mặt chú nhỏ mình, không dám tin nói: “Hiện tại mới
bốn giờ năm mươi mà khách sạn đã mà bắt đầu ăn cơm chiều sao?”
”Cháu có ý kiến gì?” Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày.
”Không có. . . Không có ý kiến. . .” Trình Thi Đồng vội vàng lắc lắc đầu, vẻ
mặt không nói gì hướng tới Cố Ninh Thư nói: “Vậy chúng ta đi thôi?”
”Uh`m.” Cố Ninh Thư gật đầu.
Tiểu Thỏ có chút không biết làm thế nào nhìn bọn họ, không phải đâu, hiện
tại phải đi, không dám diễn trò nữa, còn chưa diễn xong a, hai người đi
rồi bỏ lại một mình tớ làm sao bây giờ?
Trình Thi Đồng đi đến bên
cạnh Tiểu Thỏ, có chút tiếc hận vỗ vỗ bờ vai cô nói: “Thật xin lỗi, chú
nhỏ không muốn gặp tớ, tớ chỉ có thể đi trước, cậu suy xét cân nhắc đi.”
”Suy xét cái gì? ?” Tiểu Thỏ một chốc không có phản ứng kịp.
” Suy xét tớ một chút.” Sau khi Cố Ninh Thư mỉm cười hướng tới Tiểu Thỏ
nói những lời này liền xoay người đi theo Trình Thi Đồng xuống lầu.
Tiểu Thỏ vội vàng đi tiễn bọn họ.
Trước khi đi Trình Thi Đồng vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn Tiểu Thỏ nói: “Tiểu
Thỏ, đừng nhìn vẻ mặt chú nhỏ bình tĩnh, kỳ thật trong lòng chú khẩn
trương đối với cậu, trở về tiếp tục kích thích chú nhỏ, tớ cũng không
tin chú nhỏ còn có thể chịu đựng được!
“. . .” Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến địa nhìn cô ấy, kéo kéo môi nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy thật là chú ruột cậu sao?”
” Ha ha ha, đương nhiên, nếu không thì chú ấy cũng không thể lừa tớ như
vậy, tớ cũng không thể lừa chú.” Trình Thi Đồng cười ha ha vỗ vỗ Tiểu
Thỏ nói: “Tớ và tiểu Cố nhà tớ đi trước, cậu biểu hiện cho tốt, ngày mai đi học báo cáo với tớ!”
” Tạm biệt...” Tiểu Thỏ không nói gì vẫy vẫy tay.
Sau khi nhìn theo hai người bọn họ rời khỏi, cô thở dài một hơi đóng cửa chính trở về trong nhà.
Đúng lúc Trình Chi Ngôn từ trên cầu thang xuống, nhìn thấy bộ dáng Tiểu Thỏ
thở dài, hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó thanh âm nhàn nhạt hỏi: “Hai
người bọn họ đi rồi?”
”Uh`m.” Tiểu Thỏ gật đầu lên tiếng, sau đó
có chút kỳ quái nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: “Tối hôm nay chúng ta phải đi
ăn cơm cùng ba mẹ sao?”
”A.... . . Cái kia a. . .” Vẻ mặt Trình
Chi Ngôn không sao cả nhún vai nói: “Vừa rồi hai người bọn họ lại gửi
tin nhắn nói buổi tối không đi ăn ngoài.”
“. . .” Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, anh xác định vừa rồi Chu mẹ và Trình ba ba gửi tin nhắn sao?
Trình Chi Ngôn nhìn cô một cái, hai tay đút ở trong túi chậm rãi đi đến bên
cạnh cô, chần chờ một chút sau đó cúi đầu hỏi: “Vị nam sinh vừa rồi kia
chính là Cố Ninh Thư mới tới lớp em?”