Đôi mắt anh cụp xuống, liền nhìn thấy vành tai mượt mà trắng nõn của
Tiểu Thỏ gần ngay trước mắt, vành tai nho nhỏ kia nhìn thật là đáng yêu, giống như một viên trân châu tản ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Trong lòng anh khẽ nhúc nhích, nhịn không được há mồm ngậm chặt vành tai nho nhỏ của cô.
”Cho nên cái gì. . . ? ?” Tiểu Thỏ còn có chút không rõ chân tướng trả lời
câu hỏi của anh, sau đó đột nhiên cảm thấy được trên lỗ tai mình truyền
đến một trận cảm giác ấm áp, ngay sau đó một cái gì đó ẩm ướt mềm mại
nhẹ nhàng lướt qua ở trên vành tai cô.
Hô hấp ấm áp của anh phun ở phía sau lỗ tai cô, trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi kia nháy mắt truyền đến một trận cảm giác ngứa.
”Ôi. . . Rất ngứa. . .” Tiểu Thỏ nhịn không được rụt rụt đầu, muốn né cảm giác có chút làm tim đập nhanh kia.
” Đừng lộn xộn.” Thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp có chút hàm hồ nói một câu, cánh tay ôm chặt sau lưng Tiểu Thỏ ngồi trên sofa, ôm cả người cô ở trong lòng mình làm cho cô không thể động đậy.
” Nhưng mà... Ngứa...”Tiếng Tiểu Thỏ yếu ớt, trong trẻo hướng anh nhỏ giọng kháng nghị nói.
”Chịu đựng.” Đôi mắt Trình Chi Ngôn tối lại, vành tai của cô nhỏ như vậy, mềm mại như thế, tựa như một cục gạo nếp ở trong miệng, muốn hung hăng cắn
lên một ngụm mà lại không nỡ.
”A.... . .” Tiểu Thỏ từ trong ngữ
khí của anh đọc được một tia hung ác, trong lòng rùng mình, vội vàng
ngoan ngoãn cúi đầu xuống không nhúc nhích.
Trình Chi Ngôn thấy cô thật sự liền ngoan ngoãn không nhúc nhích, để cho anh gặm vành tai mềm
mại của cô một hồi, trong lòng nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười vì
thế liền buông miệng.
Vành tai trắng nõn mượt mà của cô bị anh gặm có một chút đỏ lên, tất cả lỗ tai cũng hồng đáng yêu.
Một mảnh đỏ ửng nhợt nhạt kia lan tràn dọc theo mang tai tinh tế của cô đến thật dài trên cổ, nhuộm một mảnh da thịt trắng nõn kia giống như ánh
sáng mặt trời.
Tiểu Thỏ cảm giác ấm áp, ẩm ướt trên vành tai mình
nháy mắt biến mất, vì thế ngẩng đầu lên thật cẩn thận nhìn Trình Chi
Ngôn thấp giọng hỏi:“ Anh nước chanh... Hiện tại em có thể nhúc nhích
sao?”
“. . .” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, tức giận
trong lòng đã tiêu tan hơn phân nửa, anh nhàn nhạt gật đầu nói: “Có
thể.”
”A.... . .” Tiểu Thỏ tựa hồ là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà cánh tay Trình Chi Ngôn vẫn chống ở sô pha phía sau đầu cô như cũ,
giam cầm cả người cô ở giữa sô pha và ôm ấp của anh, cho nên cho dù là
cô có thể nhúc nhích cũng vẫn không có dư thừa không gian có thể cho cô
nhúc nhích như cũ.
Tiểu Thỏ nuốt nước miếng một phen, cảm thấy hôm nay anh nước chanh giống như có phần không giống bình thường.
”Cái kia. . .”
Cô chần chờ một chút, vẫn quyết định tiếp tục cùng anh thảo luận trọng tâm đề tài trước: “Vậy vừa rồi anh hỏi em... Cho nên cái gì?”
Trình
Chi Ngôn hơi run sợ một chút, chính anh cũng đã quên chính mình vừa rồi
hỏi cái gì, chỉ là nhìn bộ dáng ra vẻ vô tội của Tiểu Thỏ anh liền nhịn
không được muốn bắt nạt cô.
” Vừa rồi Cố Ninh Thư nói anh vẫn
không thừa nhận em là bạn gái của anh, lời này là em nói cho cậu ta?”
Trình Chi Ngôn ho nhẹ một chút, nháy mắt lại dời đi đề tài.
”A? . . .Đúng...” Tiểu Thỏ chần chờ một chút, thực ra lời này cô cũng không có
nói cho Cố Ninh Thư, chỉ là mới vừa rồi Cố Ninh Thư đọc theo lời thoại
Đồng Đồng cho, cho nên như vậy coi như... Giống như là cô nói với Cố
Ninh Thư.