Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 266: Chương 266: Vợ Bé Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc 3




Editor Quỳnh Nguyễn “......” Tiểu Thỏ nghe Trình Thi Đồng hỏi ngược lại, đột nhiên cảm thấy cô nói cũng có lý, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào phản bác lại.

”Quên đi, coi như cậu với tớ chưa có cuộc gọi này......” Khuôn mặt Tiểu Thỏ có chút hồng lên, liền thuận miệng nói chuyện vài câu với Trình Thi Đồng sau đó tắt máy.

A..... Hôn môi kiểu Pháp......

Sau khi TIểu Thỏ cúp điện thoại, hay tay chống cằm, suy ngẫm thật lâu, chuyện này tốt nhất vẫn phải là đi hỏi người khác rồi.

Ừ......

Không phải chứ.......

Sao lại thế......

Tiểu Thỏ nhìn những nội dung tìm được trên mạng, khuôn mặt ngày càng đỏ lên.

Ai nha...... Suy nghĩ một chút rồi..... Còn chưa phải lúc để xem, nhanh nhanh đi làm bài tập thôi......

Gương mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, liền tắt máy tính, lấy bài tập ra, bắt đầu làm bài tập.

Ngày hôm sau khi đến trường học, Tiểu Thỏ liếc mắt nhìn thấy bạn học cùng bàn của cô, Đường Tiểu Vũ đang ngồi xoay đi xoay lại, tựa hồ như đang tìm đồ vậy gì.

”Tiểu Vũ, sớm vậy, người ở đây làm gì vậy?” Tiểu Thỏ ánh mắt đầy tò mò nhìn cô, tiện tay đem cặp sách của mình lên bàn, hướng về cô hỏi.

”không có gì..... Cái kia..... Tớ đang tìm sách bài tập của tớ.....” Đường Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Thỏ đã ngồi bên cạnh mình, cảm giác có chút không dễ chịu trả lời.

”Nha.....” Tiểu Thỏ gật gù, cũng không để trong lòng, cúi đầu đem sách vở trong cặp ra.

Mười phút trôi qua.

Tiểu Thỏ cau mày nhìn Đường Tiểu Vũ, cô ấy vẫn đang xoay đi xoay lại, rốt cuộc không nhịn được liền mở miệng hỏi:“Tiểu Vũ.... Câu đang tìm quyển sách bài tập nào mà không thấy vậy?”

”Ạch..... Ngữ văn.....” Đường Tiểu Vũ chần chừ một lúc, không biết nói gì đành thuận miệng đáp lại.

”Vậy cậu tìm nãy giờ, vẫn không có thấy sao?”

”Không nha.....” Đường Tiểu Vũ vẻ mặt sắp khóc tới nơi, trầm giọng nói:“ Tớ nhớ rõ ràng ngày hôm qua tớ đã đem nó bỏ vào trong cặp rồi....”

”Nhưng ngày hôm qua, thầy giáo không có ra bài tập.....” Tiểu Thỏ giúp cô hồi tưởng lại, tiếp tục nói:“Tớ nghĩ sách bài tập ngữ văn không có ở đây.....”

”Ạch.....” Đường Tiểu Vũ hơi run lên, khuôn mặt có chút thay đổi, sau đó lôi ống tay áo của Tiểu Thỏ, thấp giọng nói:“Vậy cậu có từng thấy một quyển sách rất nhỏ không?”

”Ai nha..... Chính là một quyển tiểu thuyết nha...... Ngày hôm qua tớ về nhà tìm mãi không thấy, lo lắng tớ bỏ quên ngoài trường học, vạn nhất bị thầy giáo cùng bạn học nhìn thấy sẽ không tốt...... Sớm ngày hôm nay tớ đã đến tìm lại nhưng mãi cũng không thấy..... Cậu nói xem có phải là đã bị thầy giáo lấy đi rồi?” Khuôn mặt Đường Tiểu Vũ tràn đầy tuyệt vọng, hướng về Tiểu Thỏ hỏi.

”Rất nhỏ..... Quyển tiểu thuyết......?” Tiểu Thỏ chần chừ một lúc, sau đó nhớ tới ngày hôm qua bên trong cặp mình không hiểu vì sao có thêm quyển sách kia, “là cái quyển “ Tổng giám đóc bá đạo- vợ mhor mất hồn” sao?”

Lúc Đường Tiểu Vũ nghe Tiểu Thỏ nói câu này, bất chợt cảm thấy sửng sốt, sau đó giống như người chết đuối vớ được nhánh cỏ cứu mạng vậy, hai tay ôm lấy cánh tay Tiểu Thỏ, kích động hỏi:“Cậu biết? Tiểu Thỏ, có phải cậu đã nhìn thấy nó? Cậu còn nhớ quyển sách đó đang ở nơi nào?”

”Ạch..... Ở..... trong cặp sách của tớ.....!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.