Editor Quỳnh Nguyễn
Thật sự là một tiểu quỷ kiêu ngạo, không phải là một đứa bé đáng yêu!
Tiểu Thỏ vừa đi vừa đá tảng đá trên đường về, trong lòng không nhìn được chửi thầm một câu.
Sau đó về đến nhà, cô dùng chìa khóa mở cửa, nhìn vào nhà một không gian
vắng vẻ, không nhịn được thở dài một hơi, ài..... Thật ra nhà cô cũng
không khác nhà của Từ Cảnh Thần lắm.....
Tiểu Thỏ đi vào phòng
khách, tiện tay đóng cửa lớn lại, thay dép lê đi vào phòng của mình, đem cặp sách tiện tay ném lên giường, sau đó từ trong ngăn kéo của bàn học
lấy ra một tấm hình của cha cô.
Trong hình là một người quân nhân trẻ, đầu đội mũ lính, trên người mặc quân trang, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính.
Vào
gian đoạn những năm 90, máy ảnh kỹ thuật số vẫn chưa sử dụng phổ biến,
không phải gia đình nào cũng có máy ảnh, muốn chụp ảnh thì phần lớn là
đi ra quán chụp ảnh, hoặc có thể đi mượn máy ảnh.
Mà cha Tiểu Thỏ cũng không phải là một người thích chụp ảnh, vì thế ảnh của ông để lại cũng rất ít.
”Cha......” Tiểu Thỏ nhìn vào bức ảnh kêu lên một tiếng, âm thanh vừa ra khỏi
miệng, trong nháy mắt, liền cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.
Tiểu Thỏ nhìn người trong ảnh một chút, sau đó đưa tay lên chùi hai bên mắt, sau đó từ trong cặp lấy sách vở để làm bài tập hôm nay.
Lúc lấy
sách vở ra khỏi cặp, Tiểu Thỏ không để ý, một quyển sách có bìa rực rỡ,
từ trong cặp của cô rơi ra, “Đùng” một tiếng, rơi trên mặt đất.
”Ồ!” Tiểu Thỏ nghe âm thanh đồ vật rơi xuống, cúi đầu nhìn một chút, sau đó cúi người xuống nhặt lên.
Đó là một quyển sách to bằng bàn tay, ngoài bìa ghi một dòng chữ:“ Tổng
giám đốc bá đạo - vợ nhỏ mất hồn “, Tiểu Thỏ không nhịn được, đưa tay
lên gãi gãi sau gáy mình, đây là cái gì, cô nhìn vào quyển sách nhưng
vẫn không nhớ đây là cái gì.
Tiểu Thỏ tiện tay lật sách ra, quyển sách không quá dày, hơn nữa lại nhỏ, đoán chừng cũng không quá một trăm nghìn chữ, a..... Nếu không...... Trước tiên mở ra xem một chút rồi làm bài tập.
Cô nghĩ như vậy, từ từ mở trang thứ nhất ra.
Chỉ là.....
Nội dung trong quyển sách, Tiểu Thỏ càng xem càng đỏ mặt, càng xem tim càng đập loạn nhịp.
Nội dung ghi lại về những vấn đề hôn môi, an ủi, thậm chí là ghi chi tiết
chuyện nam nữ, mỗi một vấn đề đều được viết tỉ mỉ, một một cái nội dung
đều ghi lại tình tiết mà trẻ em đều không được xem.
Rõ ràng Tiểu
Thỏ biết chính mình không nên tiếp tục xem, nhưng trong lòng lại dâng
lên cảm giác hiếu kì, tò mò nên tay vẫn tiếp tục lật từng trang ra xem.
Đợi đến khi xem xong trang cuối cùng, cô giống như một tên trộm cắp lén la
lén lút đi ra ngoài tìm đến nơi an toàn trốn sau khi ăn trộm, thở phào
một cách nhẹ nhõm.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô vẫn đang còn
ửng hồng, nhưng cảm giác kích thích, tò mò trong lòng vẫn đang dâng trào lên như nước thủy triều.
Lẽ nào...... Hôn môi là như trong quyển sách viết vậy, chính là..... Là phải đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng đối phương sao?
Tiểu Thỏ không tự chủ được, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Trình Chi Ngôn
cùng cô hôn nhau, thật không giống như sách viết...... Anh vẫn rất ôn
nhu khi hôn môi cô..... Xưa nay đều không có..... Không hôn cô như trong sách đã viết......