Tiểu Thanh Mai

Chương 42: Chương 42: Chương 41




Editor: Thùy Linh

Mùa đông lặng lẽ đến, Niệm Sơ hứa với Đàm Nhã là sẽ về nhà vào kỳ nghỉ, tuy cô học ở thành phố B nhưng một học kỳ có thể về nhà vài lần

Đàm Nhã cũng vì chuyện này mà mắng cô rất nhiều

Ngược lại Lý An Nhiên lại không tình nguyện, phải tốn cả một buổi tối mới thuyết phục được anh về nhà vào Tết Âm Lịch

Lúc đó cũng mới được nghỉ học chắc Đàm Nhã cũng không mắng nhiều lắm

Mùa đông ở thành phố B rất lạnh, gió lùa tới tận xương cốt, may mà đã lắp máy sưởi nên Niệm Sơ bắt đầu kỳ ngủ đông của mình

Ở trong nhà nửa tháng, Tô Lê nhắn tin hỏi cô hai ngày nữa có đi họp lớp hay không

Kể từ khi tốt nghiệp đã được nửa năm, mọi người trong lớp luôn nhắc đến Niệm Sơ hẹn cô đi chơi

Nhưng chưa có dịp nào được gặp nhau, vất vả lắm bây giờ mới tới kỳ nghỉ đông, mọi người đều trở về thành phố B

“Có đi.” Niệm Sơ nhắn tin trả ời

Họp lớp trước Tết Âm Lịch là lúc Lý An Nhiên còn chưa được nghỉ phép, gần đây anh hay lải nhải, quản này quản kia rất chặt chẽ còn hơn lúc cô còn bé

Niệm Sơ lúc đầu còn kiên nhẫn nghe vài câu, sau này lại lười nên thỉnh thoảng lầm bầm trong miệng mắng anh

Cô đâu còn là trẻ con nữa

Họp lớp lần này đương nhiên Niệm Sơ sẽ không nói với anh, nếu không với tính tình của anh chắc chắn sẽ không ngừng dặn dò, nói không chừng còn muốn đi theo

Chuyện này sao được, đến khi nhìn thấy Âu Thông sẽ đòi đưa cô về nhà

Cô trưởng thành rồi, tự do của cô mà

Huống hồ Âu Thông cũng chưa nói là cậu sẽ đến

Hai người minh bạch rõ ràng cũng không đến mức cần phải tránh mặt

Vì thế mới sáng sớm Niệm Sơ đã ra khỏi nhà cùng Tô Lê đi dạo phố, ăn vặt, mãi cho đến chiều hai người mới đi đến nhà hàng

Trên đường đi, Lý An Nhiên có gọi đến nhưng Niệm Sơ chỉ bảo cùng Tô Lê đi dạo phố

Vừa vào cửa, mọi người đã ngồi đông đủ. Triệu Vũ và cánh đàn ông con trai ngồi đánh bài, ồn ào nhốn nháo

Ánh mắt Niệm Sơ lướt qua những người đó nhưng không thấy bóng dáng Âu Thông, sau đó cô mới nhẹ nhõm thở dài một hơi

“Ô, lớp trưởng tới rồi!”, thấy Niệm Sơ đi vào, Triệu Vũ hô to, vứt hết con bài đang cầm trên tay xuống bàn, dẫn cô tới

Ánh mắt Niệm Sơ ghét bỏ, hướng về tay kia của cậu đang định châm điếu thuốc

Cậu nhận ra, cười hì hì nhanh tay dập thuốc sau đó kêu mọi người mở cửa sổ ra thông gió, miệng hét to: “Mọi người dập thuốc hết đi thôi, trong phòng còn có nữ sinh đó nha!”

“Hứ, nãy giờ chúng tôi ngồi lâu như vậy cậu cũng có thèm nói dập thuốc đi đâu?” Một vài thiếu nữ lên tiếng phản bác

“Thì trong mắt cậu ta các cậu là con trai mà!”

“Chỉ có Niệm Sơ mới phát ra ánh sáng của nữ thần thôi.” Mọi người trêu chọc, Triệu Vũ cũng không thấp thỏm trong lòng mà nhìn Niệm Sơ cười cười

“Lại đây, ngồi bên này.”

Cậu đẩy Niệm Sơ đến bên một chiếc ghế, sau đó cũng cô nói chuyện hàn huyên, bất tri bất giác trời cũng đã dần tối

Triệu Vũ nhìn quanh, thấy căn phòng nhỏ đã đầy người trong lớp thì cậu mới mở miệng

“Mọi người đến đông đủ rồi, bắt đầu ăn thôi”

Nồi lẩu nóng hổi được bưng lên, ánh đèn trong phòng ấm áp, không khí rộn ràng lên. Bên ngoài cửa sổ là một màu đen nhánh, gió lạnh thấu xương, có một vài bông tuyết đã rơi

Mọi người chuẩn bị động đũa thì cửa đột nhiên bị đẩy ra

“Thật ngại quá, ngoài trời tuyết rơi nên tôi tới trễ”

Một giọng nói truyền đến, Triệu Vũ nghe thấy thì vui sướng vẫy tay người nọ: “Thông ca! Chờ cậu lâu rồi đấy!”

“Tại sao bây giờ mới đến, chuẩn bị ăn rồi này.”

“Nửa năm không gặp đẹp trai trưởng thành quá nha.”

Mọi người nhiệt tình chào hỏi, vô cùng vui vẻ

Trong lớp Âu Thông luôn được mọi người yêu mến, tuy rằng suốt ngày kiêu ngạo ương ngạnh nhưng lại không làm cho người ta ghét, ngược lại là làm cho mọi người muốn kết bạn

Hơn nữa, trong lớp không ít nữ sinh có cảm tình với cậu

Mấy nữ sinh tưởng cậu không đến trước đó giờ lại sôi nổi phấn chấn

Niệm Sơ cũng nhìn theo mọi người, đột nhiên chạm mắt cậu, hai người sửng sốt, đôi mắt đen kia càng thêm thâm sâu làm đối phương cảm thấy không được tự nhiên

Niệm Sơ cười, tự cho là đang chào hỏi cậu sau đó nhanh chóng nhìn chỗ khác

Không biết Âu Thông và Triệu Vũ nói chuyện gì, hình như là những việc gần đây, giống như hai người vẫn thân thuộc như ngày nào

Niệm Sơ thở dài nhẹ nhõm

Mọi người ngồi cách nhau không xa lắm, Triệu Vũ ngồi bên cạnh Niệm Sơ, nhưng Âu Thông xuất hiện thì nhường chỗ đó cho cậu làm cho mọi người đều thích thú

Đến khi gần kết thúc, Niệm Sơ mới có thể nói chuyện bình thường với Âu Thông. Sau khi ăn xong, mọi người muốn đi karaoke nhưng Niệm Sơ từ chối, muốn đi về trước

Trong lúc nói chuyện phiếm về chuyện tình cảm, Triệu Vũ đang nói về cô bạn gái ở đại học của cậu thì chuyển sang Niệm Sơ, cô cười nhẹ, nhỏ giọng trả lời

“Thật ra mình có bạn trai rồi..”

“Thật không?”

“Khi nào?”

“Như thế nào ở bên nhau?”

Mọi người đều trưng ra vẻ mặt khó tin, ánh mắt vi diệu nhìn về phía Âu Thông, thần sắc cậu bình tĩnh, không có cảm xúc gì

Niệm Sơ cầm ly nước trên tay uống một hớp, thanh âm mềm mại

“Chính là lúc tốt nghiệp, mọi người cũng biết mà..” Niệm Sơ tạm dừng hai giây rồi tiếp tục: “Là Lý An Nhiên.”

“Không tin được”

“…”

“Mẹ ơi…”

Mọi người á khẩu, trợn mắt há hốc mồm khiếp sợ. Chỉ có Tô Lê thản nhiên chơi điện thoại

“Trâu già gặm cỏ non!”

“Tâm cơ quá nặng, từ nhỏ đã có ý đồ”

“Mới đầu năm anh anh em em là không thể tin rồi.”

Niệm Sơ cười cười không nói gì

Ăn uống xong cùng mọi người ra cửa, mặt đất bên ngoài đã bị phủ một lớp tuyết, mọi người đang muốn đi karaoke nên Niệm Sơ đứng ở cửa chào tạm biệt

“Mình đi trước nhé! Hẹn gặp lại!”

“Được, đi cẩn thạn”

Niệm Sơ cười gật đầu, vừa chậm rãi đi xuống bậc thang thì bông tuyết từ không trung nhẹ nhàng bay xuống trên mái tóc cô rồi nhanh chóng tan thành nước

“Xe mình cũng gần đây, vừa lúc cũng phải đi về tiện đường chở cậu”, Âu Thông đột nhiên từ phía sau chạy tới, trong tay cầm chiếc dù che đầu Niệm Sơ

“Ơ, không cần đâu”, cô vội vàng cự tuyệt

“Thời tiết như thế này không gọi xe được đâu, mình lái xe đương nhiên sẽ yên tâm hơn, huống hồ dạo gần đây hay có tai nạn nữa..” Trong lúc cậu nói thì hai người đã đi đến xe

Âu Thông nhanh chóng mở cửa, không cho cô cự tuyệt: “Đừng nói nữa, mau lên xe đi.”

Niệm Sơ đối diện cậu vài giây, biểu tình trong đôi mắt kia làm cô khó có thể từ chối

Cô đành phải lên xe

Trong xe, trên đỉnh đầu là ánh đèn mờ nhạt, vẻ mặt Âu Thông chuyên chú nhìn đường, bởi vì tuyết rơi nên giao thông bị tắc nghẽn

Lúc còn đi học, Âu Thông thường lấy xe ba cậu chở mọi người đi chơi. Niệm Sơ cũng đi hai lần, cậu lái xe rất ổn như là người đã có bằng lái

Sau này khi cậu có bằng lái thật rồi thì được mua cho chiếc xe mới, từ đó lên núi xuống biển nơi nào cũng đi qua

Trong xe rất yên lặng, Âu Thông ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với cô hai câu, còn lại thì im lặng. Máy sưởi bên trong xe ấm vừa đủ làm Niệm Sơ có chút mơ màng

Xe dừng lại, Âu Thông lên tiếng: “Tới nơi rồi.”

“À, mình về trước nhé!” Niệm Sơ ngồi dậy cúi đầu cởi dây an toàn, nhìn cậu mỉm cười nói: “Cảm ơn đã đưa mình về, đi đường cẩn thận.”

Cô mở cửa xe chuẩn bị xuống thì Âu Thông đột nhiên nói

“Niệm Sơ..”

“Ừ?” Niệm Sơ giật mình quay đầu lại

Âu Thông cầm tay lái, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt sáng ngời lại ấm áp

“Nhất định phải hạnh phúc nhé.”

Khóe miệng Niệm Sơ khẽ nâng, giọng nói chân thành tha thiết: “Cậu cũng vậy.”

Cô đóng cửa xe, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước. Ngõ nhỏ tối đen, xe không vào được nhưng đèn xe vẫn chiếu đến chân cô vào tận cửa nhà

Đến khi Niệm Sơ cúi đầu mở khóa thì cách đó không xa vang lên tiếng động cơ xe ô tô, Niệm Sơ đứng tại chỗ chậm rãi thở dài

Cô cởi áo khoác đi lên lầu, Đàm Nhã và Niệm Thanh đều đã ngủ rồi. Niệm Sơ rón ra rón rén đi lên phòng, đóng cửa bật đèn. Vừa mới chuẩn bị đi tắm rửa thì bên ban công bên cạnh nghe tiếng chân người chạm đất

Cô hoảng hốt giương mắt nhìn lên, Lý An Nhiên đã giơ tay gõ cửa kính

Cộc cộc hai tiếng rất nhỏ nhưng lại làm trái tim cô run rẩy. Thấy người nọ đối diện bình tĩnh thâm trầm, Niệm Sơ đột nhiên không muốn mở cửa

Anh mặc một chiếc áo lông trắng rộng, quần xám nhạt, tư thế thanh thản đi đến ngồi ở mép giường còn vẫy cô lại

“Lại đây.”

Từ ngữ đơn giản, nhìn không ra cảm xúc

Niệm Sơ thấy anh như vậy đoán rằng anh đã thấy được cảnh kia

Họp lớp xong Âu Thông đưa cô về nhà, Niệm Sơ không cảm thấy quá phận, nhưng giờ lại cảm thấy sợ sệt

Niệm Sơ rũ bả vai, chậm rãi bước qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.